Tác giả:

Cứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh…

Chương 99: 99: Nghe Thấy Đặc Biệt Thật

Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Lê Tiếu thoáng trầm tư, mắt đong đầy ý cười: "Vẫn chua, Diến gia thì sạo?"Thương Úc không trả lời, chi chậm rãi nhìn về phía cô, ánh mắt sâu thắm không gọn sóng.Lê Tiểu cũng nhìn anh.Dưới ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, gương mặt góc cạnh vừa rõ nét lại vừa sống động.Đôi môi khẽ nhếch cùng nếp nhăn giữa chân mày lộ rõ vẻ không vui.Tự biết đuổi lý, Lê Tiếu mềm lòng bước lên trước, chống hai tay lên bàn, cúi người cười giải thích: "Lúc tôi ra ngoài anh không ở đây.Nếu lần sau ra ngoài, tôi sẽ báo trước cho anh biết." Thương Úc dụi thuốc lá vào gạt tàn, hé mi mắt, hất cằm về phía kỷ trà, giọng nói bất đắc dĩ: “Đi hâm lại cơm đi."“Được, ông chủ." Lê Tiểu cười đáp lại, xoay người ôm lấy hộp đồ ăn ra cửa.!Trong phòng giải khát, Lê Tiếu bỏ từng hộp cơm vào lò vi sóng.Nghe tiếng máy chạy, cô bất chợt rơi vào suy tư.Được tiếp xúc thường xuyên với Thương Úc, hôm nay cô mơ hồ cảm nhận được sự chuyên chế trong anh.Dù không quá rõ ràng, nhưng vẫn để lại dấu vết.Đặc trưng điển hình là với một vài người vài việc, sự chuyên chế gần như mãnh liệt đến mức côố chấp muốn kiểm soát tất cả.Liệu cô có chán ghét không? Lê Tiếu để tay lên ngực tự hỏi.Suy tư mấy bận, cuối cùng cô cụp mắt bật cười.Đương nhiên không chán ghét rồi, trong mắt cô, sự chuyên chế và cố chấp muốn kiểm soát của anh tự động hóa thành để ý cùng quan tâm.Chỉ dựa vào bữa trưa của Thủy Tinh Uyển đã đủ chứng minh tâm ý của anh.Mấy phút sau, Lê Tiểu xách hộp cơm đã hâm nóng về phòng làm việc.Cô tự ý đẩy cửa vào, nhưng không ngờ lại bị giọng nói hơi cay nghiệt ngăn lại: “Sao không gõ cửa? Ai cho cô tự tiện vào phòng Chủ tịch?"Là giọng nữ.Lê Tiểu híp mắt, thong thả nhìn về khu nghỉ ngơi bên trái.Một cô gái mặc đồ đen, giày Martens, ánh mắt sắc bén, diện mạo không phải đẹp, nhưng có lẽ là vì gò má cao, mái tóc ngắn nên thiếu đi sự dịu dàng của phái nữ và sự cứng rắn của phái nam.Cô gái này đứng sóng vai với Lưu Vân trước kỷ trà, vừa cao vừa gầy, trong khoảng 1m78.Còn Thương Úc thì ngồi trên sofa, hai tay hơi cong đặt trên lưng dựa sofa, tư thể ngửa ra sau vừa quyến rũ vừa lười biếng.Sau khi cô gái này khẽ quát thì Lưu Vân đụng bả vai nhắc nhở cô ta.Thương Úc nghe tiếng thì hơi cúi đầu, ánh mắt rơi trên người Lê Tiểu, mày rậm giãn ra, vẫy tay với cô: “Lại đây."Lê Tiểu thản nhiên nhìn thẳng vào mắt cô gái kia, bước đến đặt hộp cơm lên bàn, rồi ngồi xuống, dựa ra ghế sofa, bắt tréo chân, ngẩng đầu nhìn cô ta.Một màn này khiến đổi phương kinh ngạc.Thương Úc nhìn Lê Tiếu, hơi nhếch môi, giới thiệu: “Lạc Vũ."Lê Tiếu thờ ơ nhíu mày, hóa ra là Lạc Vũ, một trong bốn trợ thủ."Lão đại, cô ấy là! " Lúc này, Lạc Vũ ngạc nhiên, đánh giá Lê Tiểu một cách trắng trọn.Mắt Lưu Vân lóe lên, anh ta giành giải thích cho Lạc Vũ: “Đây là cô Lê, trợ lý đặc biệt của lão đại."Trợ lý đặc biệt!Nghe đặc biệt thật!Lạc Vũ liếc Lưu Vân, chất giọng ngông cuồng: "Truy Phong cũng vì cô ấy mà.."Lời còn chưa dứt, ánh mắt Thương Úc thoáng ngừng, nhướng mày nhìn Lạc Vũ: “Ở Parma lâu ngày nên quên quy củ rồi à?"Sắc mặt Lạc Vũ lập tức tái nhợt, vội cúi đầu, thái độ cung kính: “Xin lỗi lão đại, chi vì tôi hơi ngạc nhiên.".

Lê Tiếu thoáng trầm tư, mắt đong đầy ý cười: "Vẫn chua, Diến gia thì sạo?"

Thương Úc không trả lời, chi chậm rãi nhìn về phía cô, ánh mắt sâu thắm không gọn sóng.

Lê Tiểu cũng nhìn anh.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, gương mặt góc cạnh vừa rõ nét lại vừa sống động.

Đôi môi khẽ nhếch cùng nếp nhăn giữa chân mày lộ rõ vẻ không vui.

Tự biết đuổi lý, Lê Tiếu mềm lòng bước lên trước, chống hai tay lên bàn, cúi người cười giải thích: "Lúc tôi ra ngoài anh không ở đây.

Nếu lần sau ra ngoài, tôi sẽ báo trước cho anh biết.

" Thương Úc dụi thuốc lá vào gạt tàn, hé mi mắt, hất cằm về phía kỷ trà, giọng nói bất đắc dĩ: “Đi hâm lại cơm đi.

"

“Được, ông chủ.

" Lê Tiểu cười đáp lại, xoay người ôm lấy hộp đồ ăn ra cửa.

!

Trong phòng giải khát, Lê Tiếu bỏ từng hộp cơm vào lò vi sóng.

Nghe tiếng máy chạy, cô bất chợt rơi vào suy tư.

Được tiếp xúc thường xuyên với Thương Úc, hôm nay cô mơ hồ cảm nhận được sự chuyên chế trong anh.

Dù không quá rõ ràng, nhưng vẫn để lại dấu vết.

Đặc trưng điển hình là với một vài người vài việc, sự chuyên chế gần như mãnh liệt đến mức côố chấp muốn kiểm soát tất cả.

Liệu cô có chán ghét không? Lê Tiếu để tay lên ngực tự hỏi.

Suy tư mấy bận, cuối cùng cô cụp mắt bật cười.

Đương nhiên không chán ghét rồi, trong mắt cô, sự chuyên chế và cố chấp muốn kiểm soát của anh tự động hóa thành để ý cùng quan tâm.

Chỉ dựa vào bữa trưa của Thủy Tinh Uyển đã đủ chứng minh tâm ý của anh.

Mấy phút sau, Lê Tiểu xách hộp cơm đã hâm nóng về phòng làm việc.

Cô tự ý đẩy cửa vào, nhưng không ngờ lại bị giọng nói hơi cay nghiệt ngăn lại: “Sao không gõ cửa? Ai cho cô tự tiện vào phòng Chủ tịch?"

Là giọng nữ.

Lê Tiểu híp mắt, thong thả nhìn về khu nghỉ ngơi bên trái.

Một cô gái mặc đồ đen, giày Martens, ánh mắt sắc bén, diện mạo không phải đẹp, nhưng có lẽ là vì gò má cao, mái tóc ngắn nên thiếu đi sự dịu dàng của phái nữ và sự cứng rắn của phái nam.

Cô gái này đứng sóng vai với Lưu Vân trước kỷ trà, vừa cao vừa gầy, trong khoảng 1m78.

Còn Thương Úc thì ngồi trên sofa, hai tay hơi cong đặt trên lưng dựa sofa, tư thể ngửa ra sau vừa quyến rũ vừa lười biếng.

Sau khi cô gái này khẽ quát thì Lưu Vân đụng bả vai nhắc nhở cô ta.

Thương Úc nghe tiếng thì hơi cúi đầu, ánh mắt rơi trên người Lê Tiểu, mày rậm giãn ra, vẫy tay với cô: “Lại đây.

"

Lê Tiểu thản nhiên nhìn thẳng vào mắt cô gái kia, bước đến đặt hộp cơm lên bàn, rồi ngồi xuống, dựa ra ghế sofa, bắt tréo chân, ngẩng đầu nhìn cô ta.

Một màn này khiến đổi phương kinh ngạc.

Thương Úc nhìn Lê Tiếu, hơi nhếch môi, giới thiệu: “Lạc Vũ.

"

Lê Tiếu thờ ơ nhíu mày, hóa ra là Lạc Vũ, một trong bốn trợ thủ.

"Lão đại, cô ấy là! " Lúc này, Lạc Vũ ngạc nhiên, đánh giá Lê Tiểu một cách trắng trọn.

Mắt Lưu Vân lóe lên, anh ta giành giải thích cho Lạc Vũ: “Đây là cô Lê, trợ lý đặc biệt của lão đại.

"

Trợ lý đặc biệt!

Nghe đặc biệt thật!

Lạc Vũ liếc Lưu Vân, chất giọng ngông cuồng: "Truy Phong cũng vì cô ấy mà.

.

"

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Thương Úc thoáng ngừng, nhướng mày nhìn Lạc Vũ: “Ở Parma lâu ngày nên quên quy củ rồi à?"

Sắc mặt Lạc Vũ lập tức tái nhợt, vội cúi đầu, thái độ cung kính: “Xin lỗi lão đại, chi vì tôi hơi ngạc nhiên.

".

Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Lê Tiếu thoáng trầm tư, mắt đong đầy ý cười: "Vẫn chua, Diến gia thì sạo?"Thương Úc không trả lời, chi chậm rãi nhìn về phía cô, ánh mắt sâu thắm không gọn sóng.Lê Tiểu cũng nhìn anh.Dưới ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, gương mặt góc cạnh vừa rõ nét lại vừa sống động.Đôi môi khẽ nhếch cùng nếp nhăn giữa chân mày lộ rõ vẻ không vui.Tự biết đuổi lý, Lê Tiếu mềm lòng bước lên trước, chống hai tay lên bàn, cúi người cười giải thích: "Lúc tôi ra ngoài anh không ở đây.Nếu lần sau ra ngoài, tôi sẽ báo trước cho anh biết." Thương Úc dụi thuốc lá vào gạt tàn, hé mi mắt, hất cằm về phía kỷ trà, giọng nói bất đắc dĩ: “Đi hâm lại cơm đi."“Được, ông chủ." Lê Tiểu cười đáp lại, xoay người ôm lấy hộp đồ ăn ra cửa.!Trong phòng giải khát, Lê Tiếu bỏ từng hộp cơm vào lò vi sóng.Nghe tiếng máy chạy, cô bất chợt rơi vào suy tư.Được tiếp xúc thường xuyên với Thương Úc, hôm nay cô mơ hồ cảm nhận được sự chuyên chế trong anh.Dù không quá rõ ràng, nhưng vẫn để lại dấu vết.Đặc trưng điển hình là với một vài người vài việc, sự chuyên chế gần như mãnh liệt đến mức côố chấp muốn kiểm soát tất cả.Liệu cô có chán ghét không? Lê Tiếu để tay lên ngực tự hỏi.Suy tư mấy bận, cuối cùng cô cụp mắt bật cười.Đương nhiên không chán ghét rồi, trong mắt cô, sự chuyên chế và cố chấp muốn kiểm soát của anh tự động hóa thành để ý cùng quan tâm.Chỉ dựa vào bữa trưa của Thủy Tinh Uyển đã đủ chứng minh tâm ý của anh.Mấy phút sau, Lê Tiểu xách hộp cơm đã hâm nóng về phòng làm việc.Cô tự ý đẩy cửa vào, nhưng không ngờ lại bị giọng nói hơi cay nghiệt ngăn lại: “Sao không gõ cửa? Ai cho cô tự tiện vào phòng Chủ tịch?"Là giọng nữ.Lê Tiểu híp mắt, thong thả nhìn về khu nghỉ ngơi bên trái.Một cô gái mặc đồ đen, giày Martens, ánh mắt sắc bén, diện mạo không phải đẹp, nhưng có lẽ là vì gò má cao, mái tóc ngắn nên thiếu đi sự dịu dàng của phái nữ và sự cứng rắn của phái nam.Cô gái này đứng sóng vai với Lưu Vân trước kỷ trà, vừa cao vừa gầy, trong khoảng 1m78.Còn Thương Úc thì ngồi trên sofa, hai tay hơi cong đặt trên lưng dựa sofa, tư thể ngửa ra sau vừa quyến rũ vừa lười biếng.Sau khi cô gái này khẽ quát thì Lưu Vân đụng bả vai nhắc nhở cô ta.Thương Úc nghe tiếng thì hơi cúi đầu, ánh mắt rơi trên người Lê Tiểu, mày rậm giãn ra, vẫy tay với cô: “Lại đây."Lê Tiểu thản nhiên nhìn thẳng vào mắt cô gái kia, bước đến đặt hộp cơm lên bàn, rồi ngồi xuống, dựa ra ghế sofa, bắt tréo chân, ngẩng đầu nhìn cô ta.Một màn này khiến đổi phương kinh ngạc.Thương Úc nhìn Lê Tiếu, hơi nhếch môi, giới thiệu: “Lạc Vũ."Lê Tiếu thờ ơ nhíu mày, hóa ra là Lạc Vũ, một trong bốn trợ thủ."Lão đại, cô ấy là! " Lúc này, Lạc Vũ ngạc nhiên, đánh giá Lê Tiểu một cách trắng trọn.Mắt Lưu Vân lóe lên, anh ta giành giải thích cho Lạc Vũ: “Đây là cô Lê, trợ lý đặc biệt của lão đại."Trợ lý đặc biệt!Nghe đặc biệt thật!Lạc Vũ liếc Lưu Vân, chất giọng ngông cuồng: "Truy Phong cũng vì cô ấy mà.."Lời còn chưa dứt, ánh mắt Thương Úc thoáng ngừng, nhướng mày nhìn Lạc Vũ: “Ở Parma lâu ngày nên quên quy củ rồi à?"Sắc mặt Lạc Vũ lập tức tái nhợt, vội cúi đầu, thái độ cung kính: “Xin lỗi lão đại, chi vì tôi hơi ngạc nhiên.".

Chương 99: 99: Nghe Thấy Đặc Biệt Thật