Cứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh…
Chương 100: 100: Có Gì Chỉ Giáo
Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Lê Tiếu lạnh nhạt liếc Lạc Vũ, chẳng thèm suy đoán tâm tư của đối phương, xoay người mở hộp đồ ăn.Thương Úc buông chân, nhận lấy đũa trong tay Lê Tiểu.Mùi thơm của đô ăn lập tức tràn ngập phòng làm việc.Họ tự nhiên dùng bữa, Lưu Vân và Lạc Vũ đứng chờ trước bàn không nói tiếng nào.Lê Tiểu kén ăn, dù là hành lá băm làm gia vị, cô cũng phải lựa ra hết."Không thích ăn ngồng tỏi à?" Thương Úc thấy Lê Tiểu cố ý nẻ cọng ngồng tỏi nên nhếch môi cười hỏi.Lê Tiếu nâng đũa, gật đầu: “Dở lắm."Tiếp đó, Lạc Vũ thấy Thương Úc cẩm hộp thức ăn đó đến trước mặt mình, nhặt hết hành băm trong món Cừu thì là Ai Cập rồi mới đưa cho Lê Tiếu.Lạc Vũ khó tin, cũng không thể tiếp thu nổi.Anh là Thương Thiếu Diễn của Nam Dương, là chủ nhân của Ám Đường bí mật, là tín ngưỡng bao người sùng bái.Sao có thể làm những việc hạ thân phận của mình vì một cô gái thế này?"Lão đại, để tôi! " Lạc Vũ chợt cau mày mở miệng, nghiêng người về phía trước, có ý muốn lựa thức ăn thay Lê Tiếu.Nhưng cô ta còn chưa nói hết, Thương Úc đã chống khuỷu tay lên đầu gối, chậm rãi ngẩng đầu, nhỏ giọng: “Yên lặng đi."Lạc Vũ như ngừng thở, khó khăn cụp mắt xuống, lòng hoảng hốt.Rốt cuộc cô Lê này có lại lịch thế nào mà có thể khiến lão đại chở che như vậy?!Bữa cơm này, Lê Tiếu ăn thong thả trong hai mươi phút.Có lẽ là vì trước mặt Lạc Vũ và Lưu Vân, khẩu vị của cô không tốt, nên cô chi ăn một phần ba chén cơm đã buông đũa."No rồi?" Thương Úc lại gắp miếng thịt bò cho vào chén cô, giọng nói lộ ý dung túng.Lê Tiểu gật đầu, không nói gì.Thương Úc cũng buồng chén đũa xuống theo sau đó, nhìn về phía máy nước uống ra hiệu.Lưu Vân lập tức xoay người đi lấy nước."Cô Lê, mời uống nước."Thái độ đường hoàng và cung kính của Lưu Vân lại khiến Lạc Vũ khó lòng tiếp nhận.Cô ta lạnh nhạt quan sát, trong lòng như có ngọn lửa đang thiêu đốt.Bốn trợ thủ của Diễn Hoàng chi phục vụ cho Thương Thiếu Diễn.Bắt đầu từ khi nào, họ còn phải khom lưng khuyu gối với một cô bé còn chưa cai sữa?Lúc này, Thương Úc vuốt ve tách trà, nhìn Lê Tiểu uống nước, môi mỏng nhếch lên, dù là hỏi nhưng giọng nói lại là khẳng định: “Em đã dịch xong hồ sơ tôi giao cho em sáng nay rồi?"Lê Tiếu đang bưng ly nước chu môi, nghe thế thì đặt ly xuống, đứng dậy đến bàn làm việc của mình lấy hồ sơ đưa cho Thương Úc: “Sửa lại theo trình tự thời gian, nội dung phiên dịch ở sau cùng."Thương Úc nhận lấy rồi đưa cho Lạc Vũ: "Nhìn qua xem."Lạc Vũ khó hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng lật hồ sơ xem qua.Số ghi chép thuốc men của công ty dưoc phẩm dưới trướng Diễn Hoàng gồm ba xấp, xấp xi hai trăm trang.Nội dung hoàn chinh, thứ tự rõ ràng, nhất là phần phiên dịch phía sau, có rất nhiều từ chuyên ngành y dược được vận dụng rất khéo.Lạc Vũ siết chặt tập hồ sơ, ánh mắt hơi hốt hoảng: “Những thứ này! đều là cô phiên dịch và chỉnh lý lại sao?"Lê Tiểu liếc nhìn cô ta, khẻ nhếch mỗi, cười nghiền ngẫm: “Đúng vậy, có gì chi giáo?"Giọng điệu của Lê Tiếu không tính là ôn hòa, thậm chí còn hơi phách lối khiêu khích.Lạc Vũ mím môi, đành cụp mắt, nói một cách khó khăn: “Chi giáo thì không dám nội dung phiên dịch! tốt lắm."Thật sự cầu thị thì dù là cô ta đã ở nước ngoài lâu năm cũng chưa chắc có thể phiên dịch sổ ghi chép thuốc men này chính xác đến vậy..
Lê Tiếu lạnh nhạt liếc Lạc Vũ, chẳng thèm suy đoán tâm tư của đối phương, xoay người mở hộp đồ ăn.
Thương Úc buông chân, nhận lấy đũa trong tay Lê Tiểu.
Mùi thơm của đô ăn lập tức tràn ngập phòng làm việc.
Họ tự nhiên dùng bữa, Lưu Vân và Lạc Vũ đứng chờ trước bàn không nói tiếng nào.
Lê Tiểu kén ăn, dù là hành lá băm làm gia vị, cô cũng phải lựa ra hết.
"Không thích ăn ngồng tỏi à?" Thương Úc thấy Lê Tiểu cố ý nẻ cọng ngồng tỏi nên nhếch môi cười hỏi.
Lê Tiếu nâng đũa, gật đầu: “Dở lắm.
"
Tiếp đó, Lạc Vũ thấy Thương Úc cẩm hộp thức ăn đó đến trước mặt mình, nhặt hết hành băm trong món Cừu thì là Ai Cập rồi mới đưa cho Lê Tiếu.
Lạc Vũ khó tin, cũng không thể tiếp thu nổi.
Anh là Thương Thiếu Diễn của Nam Dương, là chủ nhân của Ám Đường bí mật, là tín ngưỡng bao người sùng bái.
Sao có thể làm những việc hạ thân phận của mình vì một cô gái thế này?
"Lão đại, để tôi! " Lạc Vũ chợt cau mày mở miệng, nghiêng người về phía trước, có ý muốn lựa thức ăn thay Lê Tiếu.
Nhưng cô ta còn chưa nói hết, Thương Úc đã chống khuỷu tay lên đầu gối, chậm rãi ngẩng đầu, nhỏ giọng: “Yên lặng đi.
"
Lạc Vũ như ngừng thở, khó khăn cụp mắt xuống, lòng hoảng hốt.
Rốt cuộc cô Lê này có lại lịch thế nào mà có thể khiến lão đại chở che như vậy?
!
Bữa cơm này, Lê Tiếu ăn thong thả trong hai mươi phút.
Có lẽ là vì trước mặt Lạc Vũ và Lưu Vân, khẩu vị của cô không tốt, nên cô chi ăn một phần ba chén cơm đã buông đũa.
"No rồi?" Thương Úc lại gắp miếng thịt bò cho vào chén cô, giọng nói lộ ý dung túng.
Lê Tiểu gật đầu, không nói gì.
Thương Úc cũng buồng chén đũa xuống theo sau đó, nhìn về phía máy nước uống ra hiệu.
Lưu Vân lập tức xoay người đi lấy nước.
"Cô Lê, mời uống nước.
"
Thái độ đường hoàng và cung kính của Lưu Vân lại khiến Lạc Vũ khó lòng tiếp nhận.
Cô ta lạnh nhạt quan sát, trong lòng như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Bốn trợ thủ của Diễn Hoàng chi phục vụ cho Thương Thiếu Diễn.
Bắt đầu từ khi nào, họ còn phải khom lưng khuyu gối với một cô bé còn chưa cai sữa?
Lúc này, Thương Úc vuốt ve tách trà, nhìn Lê Tiểu uống nước, môi mỏng nhếch lên, dù là hỏi nhưng giọng nói lại là khẳng định: “Em đã dịch xong hồ sơ tôi giao cho em sáng nay rồi?"
Lê Tiếu đang bưng ly nước chu môi, nghe thế thì đặt ly xuống, đứng dậy đến bàn làm việc của mình lấy hồ sơ đưa cho Thương Úc: “Sửa lại theo trình tự thời gian, nội dung phiên dịch ở sau cùng.
"
Thương Úc nhận lấy rồi đưa cho Lạc Vũ: "Nhìn qua xem.
"
Lạc Vũ khó hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng lật hồ sơ xem qua.
Số ghi chép thuốc men của công ty dưoc phẩm dưới trướng Diễn Hoàng gồm ba xấp, xấp xi hai trăm trang.
Nội dung hoàn chinh, thứ tự rõ ràng, nhất là phần phiên dịch phía sau, có rất nhiều từ chuyên ngành y dược được vận dụng rất khéo.
Lạc Vũ siết chặt tập hồ sơ, ánh mắt hơi hốt hoảng: “Những thứ này! đều là cô phiên dịch và chỉnh lý lại sao?"
Lê Tiểu liếc nhìn cô ta, khẻ nhếch mỗi, cười nghiền ngẫm: “Đúng vậy, có gì chi giáo?"
Giọng điệu của Lê Tiếu không tính là ôn hòa, thậm chí còn hơi phách lối khiêu khích.
Lạc Vũ mím môi, đành cụp mắt, nói một cách khó khăn: “Chi giáo thì không dám nội dung phiên dịch! tốt lắm.
"
Thật sự cầu thị thì dù là cô ta đã ở nước ngoài lâu năm cũng chưa chắc có thể phiên dịch sổ ghi chép thuốc men này chính xác đến vậy.
.
Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Lê Tiếu lạnh nhạt liếc Lạc Vũ, chẳng thèm suy đoán tâm tư của đối phương, xoay người mở hộp đồ ăn.Thương Úc buông chân, nhận lấy đũa trong tay Lê Tiểu.Mùi thơm của đô ăn lập tức tràn ngập phòng làm việc.Họ tự nhiên dùng bữa, Lưu Vân và Lạc Vũ đứng chờ trước bàn không nói tiếng nào.Lê Tiểu kén ăn, dù là hành lá băm làm gia vị, cô cũng phải lựa ra hết."Không thích ăn ngồng tỏi à?" Thương Úc thấy Lê Tiểu cố ý nẻ cọng ngồng tỏi nên nhếch môi cười hỏi.Lê Tiếu nâng đũa, gật đầu: “Dở lắm."Tiếp đó, Lạc Vũ thấy Thương Úc cẩm hộp thức ăn đó đến trước mặt mình, nhặt hết hành băm trong món Cừu thì là Ai Cập rồi mới đưa cho Lê Tiếu.Lạc Vũ khó tin, cũng không thể tiếp thu nổi.Anh là Thương Thiếu Diễn của Nam Dương, là chủ nhân của Ám Đường bí mật, là tín ngưỡng bao người sùng bái.Sao có thể làm những việc hạ thân phận của mình vì một cô gái thế này?"Lão đại, để tôi! " Lạc Vũ chợt cau mày mở miệng, nghiêng người về phía trước, có ý muốn lựa thức ăn thay Lê Tiếu.Nhưng cô ta còn chưa nói hết, Thương Úc đã chống khuỷu tay lên đầu gối, chậm rãi ngẩng đầu, nhỏ giọng: “Yên lặng đi."Lạc Vũ như ngừng thở, khó khăn cụp mắt xuống, lòng hoảng hốt.Rốt cuộc cô Lê này có lại lịch thế nào mà có thể khiến lão đại chở che như vậy?!Bữa cơm này, Lê Tiếu ăn thong thả trong hai mươi phút.Có lẽ là vì trước mặt Lạc Vũ và Lưu Vân, khẩu vị của cô không tốt, nên cô chi ăn một phần ba chén cơm đã buông đũa."No rồi?" Thương Úc lại gắp miếng thịt bò cho vào chén cô, giọng nói lộ ý dung túng.Lê Tiểu gật đầu, không nói gì.Thương Úc cũng buồng chén đũa xuống theo sau đó, nhìn về phía máy nước uống ra hiệu.Lưu Vân lập tức xoay người đi lấy nước."Cô Lê, mời uống nước."Thái độ đường hoàng và cung kính của Lưu Vân lại khiến Lạc Vũ khó lòng tiếp nhận.Cô ta lạnh nhạt quan sát, trong lòng như có ngọn lửa đang thiêu đốt.Bốn trợ thủ của Diễn Hoàng chi phục vụ cho Thương Thiếu Diễn.Bắt đầu từ khi nào, họ còn phải khom lưng khuyu gối với một cô bé còn chưa cai sữa?Lúc này, Thương Úc vuốt ve tách trà, nhìn Lê Tiểu uống nước, môi mỏng nhếch lên, dù là hỏi nhưng giọng nói lại là khẳng định: “Em đã dịch xong hồ sơ tôi giao cho em sáng nay rồi?"Lê Tiếu đang bưng ly nước chu môi, nghe thế thì đặt ly xuống, đứng dậy đến bàn làm việc của mình lấy hồ sơ đưa cho Thương Úc: “Sửa lại theo trình tự thời gian, nội dung phiên dịch ở sau cùng."Thương Úc nhận lấy rồi đưa cho Lạc Vũ: "Nhìn qua xem."Lạc Vũ khó hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng lật hồ sơ xem qua.Số ghi chép thuốc men của công ty dưoc phẩm dưới trướng Diễn Hoàng gồm ba xấp, xấp xi hai trăm trang.Nội dung hoàn chinh, thứ tự rõ ràng, nhất là phần phiên dịch phía sau, có rất nhiều từ chuyên ngành y dược được vận dụng rất khéo.Lạc Vũ siết chặt tập hồ sơ, ánh mắt hơi hốt hoảng: “Những thứ này! đều là cô phiên dịch và chỉnh lý lại sao?"Lê Tiểu liếc nhìn cô ta, khẻ nhếch mỗi, cười nghiền ngẫm: “Đúng vậy, có gì chi giáo?"Giọng điệu của Lê Tiếu không tính là ôn hòa, thậm chí còn hơi phách lối khiêu khích.Lạc Vũ mím môi, đành cụp mắt, nói một cách khó khăn: “Chi giáo thì không dám nội dung phiên dịch! tốt lắm."Thật sự cầu thị thì dù là cô ta đã ở nước ngoài lâu năm cũng chưa chắc có thể phiên dịch sổ ghi chép thuốc men này chính xác đến vậy..