Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1911
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Cơ thể Lữ Thiên Xung nặng nề rơi xuống đất như thể bị một ngọn núi đập mạnh vào người. “Phụt!” Lữ Thiên Xung nôn ra một ngụm máu lớn, không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn. “Không… không ổn! Đi mau!” Lữ Thiên Xung kiềm chế cơn đau trên người, kêu rên một tiếng rồi bò dậy. Lúc này cụ ta đâu còn dáng vẻ của một cao thủ, đầu tóc bù xù rối bời, quả thật nhếch nhác hệt như một con chó hoang. Thấy Lữ Thiên Xung đứng dậy rồi bỏ chạy không quan tâm đến sống chết của hai người còn lại, Trương Tường Ngọc và Thiệu Hữu Đức đâu còn dám đánh nữa. Hai người chật vật bò dậy, sau đó quay đầu lại nhìn rồi nhanh chóng bỏ chạy theo hai hướng khác nhau. Thừa Tiếu Thiên đứng cách đó khá xa nhìn thấy hết mọi chuyện đã khiếp sợ đến mức mặt không còn giọt máu. Sở Thiên Thư càng ngây người nhìn ba người đang tháo chạy kia, không khỏi thầm mắng chửi. Nhưng ngay sau đó chỉ thấy Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng giơ cánh tay lên. “Vù!” Một cơn gió mạnh nổi lên thổi bay lá cây nằm ở hai bên đường. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. “Soạt!” Vô số lá cây như từng viên đạn bắn về ba hướng khác nhau. Mấy chiếc xe đỗ trong bãi đậu xe bỗng chốc xuất hiện mấy lỗ thủng như cái sàng. “Ôi trời ạ!” “Có phải… tôi bị hoa mắt rồi không?” “Đây… đây…” Mọi người trong dược tông đều trố mắt, đó đâu còn là lá cây, rõ ràng là vô số viên đạn có sức mạnh vô địch.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Cơ thể Lữ Thiên Xung nặng nề rơi xuống đất như thể bị một ngọn núi đập mạnh vào người. “Phụt!” Lữ Thiên Xung nôn ra một ngụm máu lớn, không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn. “Không… không ổn! Đi mau!” Lữ Thiên Xung kiềm chế cơn đau trên người, kêu rên một tiếng rồi bò dậy. Lúc này cụ ta đâu còn dáng vẻ của một cao thủ, đầu tóc bù xù rối bời, quả thật nhếch nhác hệt như một con chó hoang. Thấy Lữ Thiên Xung đứng dậy rồi bỏ chạy không quan tâm đến sống chết của hai người còn lại, Trương Tường Ngọc và Thiệu Hữu Đức đâu còn dám đánh nữa. Hai người chật vật bò dậy, sau đó quay đầu lại nhìn rồi nhanh chóng bỏ chạy theo hai hướng khác nhau. Thừa Tiếu Thiên đứng cách đó khá xa nhìn thấy hết mọi chuyện đã khiếp sợ đến mức mặt không còn giọt máu. Sở Thiên Thư càng ngây người nhìn ba người đang tháo chạy kia, không khỏi thầm mắng chửi. Nhưng ngay sau đó chỉ thấy Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng giơ cánh tay lên. “Vù!” Một cơn gió mạnh nổi lên thổi bay lá cây nằm ở hai bên đường. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. “Soạt!” Vô số lá cây như từng viên đạn bắn về ba hướng khác nhau. Mấy chiếc xe đỗ trong bãi đậu xe bỗng chốc xuất hiện mấy lỗ thủng như cái sàng. “Ôi trời ạ!” “Có phải… tôi bị hoa mắt rồi không?” “Đây… đây…” Mọi người trong dược tông đều trố mắt, đó đâu còn là lá cây, rõ ràng là vô số viên đạn có sức mạnh vô địch.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Cơ thể Lữ Thiên Xung nặng nề rơi xuống đất như thể bị một ngọn núi đập mạnh vào người. “Phụt!” Lữ Thiên Xung nôn ra một ngụm máu lớn, không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn. “Không… không ổn! Đi mau!” Lữ Thiên Xung kiềm chế cơn đau trên người, kêu rên một tiếng rồi bò dậy. Lúc này cụ ta đâu còn dáng vẻ của một cao thủ, đầu tóc bù xù rối bời, quả thật nhếch nhác hệt như một con chó hoang. Thấy Lữ Thiên Xung đứng dậy rồi bỏ chạy không quan tâm đến sống chết của hai người còn lại, Trương Tường Ngọc và Thiệu Hữu Đức đâu còn dám đánh nữa. Hai người chật vật bò dậy, sau đó quay đầu lại nhìn rồi nhanh chóng bỏ chạy theo hai hướng khác nhau. Thừa Tiếu Thiên đứng cách đó khá xa nhìn thấy hết mọi chuyện đã khiếp sợ đến mức mặt không còn giọt máu. Sở Thiên Thư càng ngây người nhìn ba người đang tháo chạy kia, không khỏi thầm mắng chửi. Nhưng ngay sau đó chỉ thấy Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng giơ cánh tay lên. “Vù!” Một cơn gió mạnh nổi lên thổi bay lá cây nằm ở hai bên đường. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. “Soạt!” Vô số lá cây như từng viên đạn bắn về ba hướng khác nhau. Mấy chiếc xe đỗ trong bãi đậu xe bỗng chốc xuất hiện mấy lỗ thủng như cái sàng. “Ôi trời ạ!” “Có phải… tôi bị hoa mắt rồi không?” “Đây… đây…” Mọi người trong dược tông đều trố mắt, đó đâu còn là lá cây, rõ ràng là vô số viên đạn có sức mạnh vô địch.