Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1914

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt này, Sở Thiên Thư suýt ngã từ tầng năm xuống. Thừa Tiếu Thiên cũng xuýt xoa, sao ông già quái vật này vẫn còn sống chứ? “Lạc… Lạc Thiên Sơn?” Lưu Sùng Hằng khiếp sợ đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh, vội lùi về sau mấy bước. Sau đó dụi mắt nhìn kỹ lại lần nữa, xác định không nhận lầm người mới vội vàng đến gần Khương Vy Nhan, nhỏ giọng nói: “Sếp Khương, người này… người này đáng sợ lắm”. “Tôi nghĩ chi bằng giao phương thuốc cho họ, tốt nhất chúng ta đừng chọc vào người này”. Nhắc đến Lạc Thiên Sơn, có lẽ người ở thế hệ sau không có ấn tượng gì. Vì có lời đồn rằng cụ ta đã chết vào năm mươi năm trước. Nhưng những người đã có tuổi hoặc các môn chủ của dược tông lại biết rất rõ người này lợi hại thế nào. Năm đó một mình cụ ta vào rừng sâu ở Điền Tư tiêu diệt sạch cả một sư đoàn Vy Hào bằng sương độc và chất độc. Đáng sợ nhất là lúc sắp chết mấy người này còn lây lan chất độc cho các sư đoàn khác, trong thoáng chốc đại quân Vy Hào đều mất hết sức chiến đấu. Một người âm thầm lặng lẽ quét sạch gần một trăm nghìn người Vy Hào. Sau đó chỉ cần người này ra mặt thì mọi tranh chấp ân oán trong võ tông đều được giải quyết. Đây là một người cực kỳ đáng sợ nghiên cứu rất thành thạo trong phương diện dùng độc và trận pháp. Chả trách Thiên Thần Tông vẫn có thể đứng vững trên đỉnh cao nhiều năm như thế, thậm chí lần này còn dám công khai không nể mặt Dược Vương Cốc. Lúc này sắc mặt của dược sư Hoàng đang đứng ở nơi khá xa quan sát cũng không khỏi thay đổi. Ngay cả cụ ta cũng không ngờ Lạc Thiên Sơn vẫn còn sống. “Chẳng phải người này đã chết trong trận tranh chấp của dược tông vào năm mươi năm trước rồi sao? Sao vẫn có thể sống đến hôm nay?” Dược sư Hoàng khẽ nghiến răng. Nếu Tiêu Chính Văn cúi đầu chịu thua trước Thiên Thần Tông thì Dược Vương Cốc cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám tranh đấu với Thiên Thần Tông. “Lạc Thiên Sơn?” Tiêu Chính Văn nhìn gương mặt ông lão khẽ nhíu mày. Nếu là người khác thì có lẽ anh sẽ không nhận ra, nhưng trong tập công lao ở Long Các có ảnh của người này. Hơn nữa câu chuyện của cụ ta cũng được lưu truyền rộng rãi trong Long Các. Một mình cụ ta giết sạch một đoàn quân.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt này, Sở Thiên Thư suýt ngã từ tầng năm xuống. Thừa Tiếu Thiên cũng xuýt xoa, sao ông già quái vật này vẫn còn sống chứ? “Lạc… Lạc Thiên Sơn?” Lưu Sùng Hằng khiếp sợ đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh, vội lùi về sau mấy bước. Sau đó dụi mắt nhìn kỹ lại lần nữa, xác định không nhận lầm người mới vội vàng đến gần Khương Vy Nhan, nhỏ giọng nói: “Sếp Khương, người này… người này đáng sợ lắm”. “Tôi nghĩ chi bằng giao phương thuốc cho họ, tốt nhất chúng ta đừng chọc vào người này”. Nhắc đến Lạc Thiên Sơn, có lẽ người ở thế hệ sau không có ấn tượng gì. Vì có lời đồn rằng cụ ta đã chết vào năm mươi năm trước. Nhưng những người đã có tuổi hoặc các môn chủ của dược tông lại biết rất rõ người này lợi hại thế nào. Năm đó một mình cụ ta vào rừng sâu ở Điền Tư tiêu diệt sạch cả một sư đoàn Vy Hào bằng sương độc và chất độc. Đáng sợ nhất là lúc sắp chết mấy người này còn lây lan chất độc cho các sư đoàn khác, trong thoáng chốc đại quân Vy Hào đều mất hết sức chiến đấu. Một người âm thầm lặng lẽ quét sạch gần một trăm nghìn người Vy Hào. Sau đó chỉ cần người này ra mặt thì mọi tranh chấp ân oán trong võ tông đều được giải quyết. Đây là một người cực kỳ đáng sợ nghiên cứu rất thành thạo trong phương diện dùng độc và trận pháp. Chả trách Thiên Thần Tông vẫn có thể đứng vững trên đỉnh cao nhiều năm như thế, thậm chí lần này còn dám công khai không nể mặt Dược Vương Cốc. Lúc này sắc mặt của dược sư Hoàng đang đứng ở nơi khá xa quan sát cũng không khỏi thay đổi. Ngay cả cụ ta cũng không ngờ Lạc Thiên Sơn vẫn còn sống. “Chẳng phải người này đã chết trong trận tranh chấp của dược tông vào năm mươi năm trước rồi sao? Sao vẫn có thể sống đến hôm nay?” Dược sư Hoàng khẽ nghiến răng. Nếu Tiêu Chính Văn cúi đầu chịu thua trước Thiên Thần Tông thì Dược Vương Cốc cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám tranh đấu với Thiên Thần Tông. “Lạc Thiên Sơn?” Tiêu Chính Văn nhìn gương mặt ông lão khẽ nhíu mày. Nếu là người khác thì có lẽ anh sẽ không nhận ra, nhưng trong tập công lao ở Long Các có ảnh của người này. Hơn nữa câu chuyện của cụ ta cũng được lưu truyền rộng rãi trong Long Các. Một mình cụ ta giết sạch một đoàn quân.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt này, Sở Thiên Thư suýt ngã từ tầng năm xuống. Thừa Tiếu Thiên cũng xuýt xoa, sao ông già quái vật này vẫn còn sống chứ? “Lạc… Lạc Thiên Sơn?” Lưu Sùng Hằng khiếp sợ đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh, vội lùi về sau mấy bước. Sau đó dụi mắt nhìn kỹ lại lần nữa, xác định không nhận lầm người mới vội vàng đến gần Khương Vy Nhan, nhỏ giọng nói: “Sếp Khương, người này… người này đáng sợ lắm”. “Tôi nghĩ chi bằng giao phương thuốc cho họ, tốt nhất chúng ta đừng chọc vào người này”. Nhắc đến Lạc Thiên Sơn, có lẽ người ở thế hệ sau không có ấn tượng gì. Vì có lời đồn rằng cụ ta đã chết vào năm mươi năm trước. Nhưng những người đã có tuổi hoặc các môn chủ của dược tông lại biết rất rõ người này lợi hại thế nào. Năm đó một mình cụ ta vào rừng sâu ở Điền Tư tiêu diệt sạch cả một sư đoàn Vy Hào bằng sương độc và chất độc. Đáng sợ nhất là lúc sắp chết mấy người này còn lây lan chất độc cho các sư đoàn khác, trong thoáng chốc đại quân Vy Hào đều mất hết sức chiến đấu. Một người âm thầm lặng lẽ quét sạch gần một trăm nghìn người Vy Hào. Sau đó chỉ cần người này ra mặt thì mọi tranh chấp ân oán trong võ tông đều được giải quyết. Đây là một người cực kỳ đáng sợ nghiên cứu rất thành thạo trong phương diện dùng độc và trận pháp. Chả trách Thiên Thần Tông vẫn có thể đứng vững trên đỉnh cao nhiều năm như thế, thậm chí lần này còn dám công khai không nể mặt Dược Vương Cốc. Lúc này sắc mặt của dược sư Hoàng đang đứng ở nơi khá xa quan sát cũng không khỏi thay đổi. Ngay cả cụ ta cũng không ngờ Lạc Thiên Sơn vẫn còn sống. “Chẳng phải người này đã chết trong trận tranh chấp của dược tông vào năm mươi năm trước rồi sao? Sao vẫn có thể sống đến hôm nay?” Dược sư Hoàng khẽ nghiến răng. Nếu Tiêu Chính Văn cúi đầu chịu thua trước Thiên Thần Tông thì Dược Vương Cốc cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám tranh đấu với Thiên Thần Tông. “Lạc Thiên Sơn?” Tiêu Chính Văn nhìn gương mặt ông lão khẽ nhíu mày. Nếu là người khác thì có lẽ anh sẽ không nhận ra, nhưng trong tập công lao ở Long Các có ảnh của người này. Hơn nữa câu chuyện của cụ ta cũng được lưu truyền rộng rãi trong Long Các. Một mình cụ ta giết sạch một đoàn quân.

Chương 1914