Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1934
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chỉ thấy một tia sét cực đại hình rồng dài mấy chục mét, từ khoảng không tít trên cao giáng thẳng xuống người một chàng trai trẻ tuổi đang đứng trên đỉnh núi Côn Luân! Chàng trai trẻ đó cả người trần truồng, cùng lúc tia sét hình rồng giáng xuống thì một binh khí cũng được ném ra từ trong tay. Con dao quân đội năm cạnh? Nhìn thấy loại vũ khí vô cùng quen thuộc bên trong màn hình kia, Tần Vũ không khỏi hít sâu. Không cần phải tra hỏi thêm gì nữa, người này không phải Tiêu Chính Văn thì còn có thể là ai. “Thiên Tử, e rằng thật sự đã xảy ra chuyện rồi, vua Bắc Lương đang gặp nạn ở gò đất Côn Luân!” Tần Vũ nói tới đây, giọng nói cũng trở nên nghẹn lại. “Cậu nói gì cơ?” Thiên Tử đứng bật dậy mở to mắt nhìn Tần Vũ, nói: “Sao vua Bắc Lương lại có thể gặp nạn ở gò đất Côn Luân, ai? Là ai làm?” Nói xong, Thiên Tử giật phắt lấy điện thoại của Tần Vũ, sau khi mở đoạn video đó thì ngay cả Thiên Tử cũng sững sờ! Thông qua tư liệu hình ảnh mà vệ tinh quay lại được, có thể nhìn thấy rất rõ ngay cả ngọn núi dưới chân Tiêu Chính Văn cũng bị dung hoà mất gần một mét! Vô số đá vụn hoá thành giọt nước chỉ trong nháy mắt, mà bóng dáng của Tiêu Chính Văn cũng hoàn toàn biến mất bên trong bức màn ánh sáng đó. Ngoài ra, màn ánh sáng đó rất lâu vẫn chưa tản đi! Có thể thấy rằng, Tiêu Chính Văn đang ở trong trung tâm của gió bão phải chịu đựng thiên uy khủng bố tới mức nào! Tiêu Chính Văn dẫu sao cũng chỉ là một con người, không phải thần thánh! Dù có là thiên thần, ở trong thiên uy khủng bố như vậy cũng khó mà giữ được mạng sống! “Chuyện này… chuyện này rốt cuộc là sao vậy?” Thiên Tử thất thần lùi ra sau liên tiếp mấy bước, điện thoại trong tay cũng rơi xuống mặt đất. Lẽ nào Tiêu Chính Văn đã chết thật rồi sao? Thiên Tử không dám tin vào sự thật này, thế nhưng tất cả những gì diễn ra trước mắt đã đủ để nói rõ mọi chuyện! Tiêu Chính Văn… “Thiên Tử, tôi đã cử người tới đó rồi, nhưng bất luận là máy bay trực thăng hay máy bay chiến đấu tốc độ siêu âm cũng đều không thể tiếp cận khu vực đó!” “Thậm chí cách Côn Luân bên ngoài năm cây số, tất cả máy móc thiết bị đều mất đi tác dụng, đã có sáu chiếc máy bay gặp nạn ở gần đó!” “Hơn nữa, dựa theo máy thăm dò, nhiệt độ ở khu vực đó cao tới mấy chục nghìn độ, không một ai có thể sống sót bước ra từ một nơi có nhiệt độ cao tới thế!” Tần Vũ cúi đầu, giọng nói vô cùng đau thương. Đừng nói là con người, dù có là thiết bị, sau khi tiến vào khu vực đó cũng sẽ hoá thành nước thép chỉ trong nháy mắt! “Quốc tang!”Thiên Tử sững sờ tại chỗ năm phút đồng hồ, sau đó mới thốt ra được vỏn vẹn hai chữ!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chỉ thấy một tia sét cực đại hình rồng dài mấy chục mét, từ khoảng không tít trên cao giáng thẳng xuống người một chàng trai trẻ tuổi đang đứng trên đỉnh núi Côn Luân! Chàng trai trẻ đó cả người trần truồng, cùng lúc tia sét hình rồng giáng xuống thì một binh khí cũng được ném ra từ trong tay. Con dao quân đội năm cạnh? Nhìn thấy loại vũ khí vô cùng quen thuộc bên trong màn hình kia, Tần Vũ không khỏi hít sâu. Không cần phải tra hỏi thêm gì nữa, người này không phải Tiêu Chính Văn thì còn có thể là ai. “Thiên Tử, e rằng thật sự đã xảy ra chuyện rồi, vua Bắc Lương đang gặp nạn ở gò đất Côn Luân!” Tần Vũ nói tới đây, giọng nói cũng trở nên nghẹn lại. “Cậu nói gì cơ?” Thiên Tử đứng bật dậy mở to mắt nhìn Tần Vũ, nói: “Sao vua Bắc Lương lại có thể gặp nạn ở gò đất Côn Luân, ai? Là ai làm?” Nói xong, Thiên Tử giật phắt lấy điện thoại của Tần Vũ, sau khi mở đoạn video đó thì ngay cả Thiên Tử cũng sững sờ! Thông qua tư liệu hình ảnh mà vệ tinh quay lại được, có thể nhìn thấy rất rõ ngay cả ngọn núi dưới chân Tiêu Chính Văn cũng bị dung hoà mất gần một mét! Vô số đá vụn hoá thành giọt nước chỉ trong nháy mắt, mà bóng dáng của Tiêu Chính Văn cũng hoàn toàn biến mất bên trong bức màn ánh sáng đó. Ngoài ra, màn ánh sáng đó rất lâu vẫn chưa tản đi! Có thể thấy rằng, Tiêu Chính Văn đang ở trong trung tâm của gió bão phải chịu đựng thiên uy khủng bố tới mức nào! Tiêu Chính Văn dẫu sao cũng chỉ là một con người, không phải thần thánh! Dù có là thiên thần, ở trong thiên uy khủng bố như vậy cũng khó mà giữ được mạng sống! “Chuyện này… chuyện này rốt cuộc là sao vậy?” Thiên Tử thất thần lùi ra sau liên tiếp mấy bước, điện thoại trong tay cũng rơi xuống mặt đất. Lẽ nào Tiêu Chính Văn đã chết thật rồi sao? Thiên Tử không dám tin vào sự thật này, thế nhưng tất cả những gì diễn ra trước mắt đã đủ để nói rõ mọi chuyện! Tiêu Chính Văn… “Thiên Tử, tôi đã cử người tới đó rồi, nhưng bất luận là máy bay trực thăng hay máy bay chiến đấu tốc độ siêu âm cũng đều không thể tiếp cận khu vực đó!” “Thậm chí cách Côn Luân bên ngoài năm cây số, tất cả máy móc thiết bị đều mất đi tác dụng, đã có sáu chiếc máy bay gặp nạn ở gần đó!” “Hơn nữa, dựa theo máy thăm dò, nhiệt độ ở khu vực đó cao tới mấy chục nghìn độ, không một ai có thể sống sót bước ra từ một nơi có nhiệt độ cao tới thế!” Tần Vũ cúi đầu, giọng nói vô cùng đau thương. Đừng nói là con người, dù có là thiết bị, sau khi tiến vào khu vực đó cũng sẽ hoá thành nước thép chỉ trong nháy mắt! “Quốc tang!”Thiên Tử sững sờ tại chỗ năm phút đồng hồ, sau đó mới thốt ra được vỏn vẹn hai chữ!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chỉ thấy một tia sét cực đại hình rồng dài mấy chục mét, từ khoảng không tít trên cao giáng thẳng xuống người một chàng trai trẻ tuổi đang đứng trên đỉnh núi Côn Luân! Chàng trai trẻ đó cả người trần truồng, cùng lúc tia sét hình rồng giáng xuống thì một binh khí cũng được ném ra từ trong tay. Con dao quân đội năm cạnh? Nhìn thấy loại vũ khí vô cùng quen thuộc bên trong màn hình kia, Tần Vũ không khỏi hít sâu. Không cần phải tra hỏi thêm gì nữa, người này không phải Tiêu Chính Văn thì còn có thể là ai. “Thiên Tử, e rằng thật sự đã xảy ra chuyện rồi, vua Bắc Lương đang gặp nạn ở gò đất Côn Luân!” Tần Vũ nói tới đây, giọng nói cũng trở nên nghẹn lại. “Cậu nói gì cơ?” Thiên Tử đứng bật dậy mở to mắt nhìn Tần Vũ, nói: “Sao vua Bắc Lương lại có thể gặp nạn ở gò đất Côn Luân, ai? Là ai làm?” Nói xong, Thiên Tử giật phắt lấy điện thoại của Tần Vũ, sau khi mở đoạn video đó thì ngay cả Thiên Tử cũng sững sờ! Thông qua tư liệu hình ảnh mà vệ tinh quay lại được, có thể nhìn thấy rất rõ ngay cả ngọn núi dưới chân Tiêu Chính Văn cũng bị dung hoà mất gần một mét! Vô số đá vụn hoá thành giọt nước chỉ trong nháy mắt, mà bóng dáng của Tiêu Chính Văn cũng hoàn toàn biến mất bên trong bức màn ánh sáng đó. Ngoài ra, màn ánh sáng đó rất lâu vẫn chưa tản đi! Có thể thấy rằng, Tiêu Chính Văn đang ở trong trung tâm của gió bão phải chịu đựng thiên uy khủng bố tới mức nào! Tiêu Chính Văn dẫu sao cũng chỉ là một con người, không phải thần thánh! Dù có là thiên thần, ở trong thiên uy khủng bố như vậy cũng khó mà giữ được mạng sống! “Chuyện này… chuyện này rốt cuộc là sao vậy?” Thiên Tử thất thần lùi ra sau liên tiếp mấy bước, điện thoại trong tay cũng rơi xuống mặt đất. Lẽ nào Tiêu Chính Văn đã chết thật rồi sao? Thiên Tử không dám tin vào sự thật này, thế nhưng tất cả những gì diễn ra trước mắt đã đủ để nói rõ mọi chuyện! Tiêu Chính Văn… “Thiên Tử, tôi đã cử người tới đó rồi, nhưng bất luận là máy bay trực thăng hay máy bay chiến đấu tốc độ siêu âm cũng đều không thể tiếp cận khu vực đó!” “Thậm chí cách Côn Luân bên ngoài năm cây số, tất cả máy móc thiết bị đều mất đi tác dụng, đã có sáu chiếc máy bay gặp nạn ở gần đó!” “Hơn nữa, dựa theo máy thăm dò, nhiệt độ ở khu vực đó cao tới mấy chục nghìn độ, không một ai có thể sống sót bước ra từ một nơi có nhiệt độ cao tới thế!” Tần Vũ cúi đầu, giọng nói vô cùng đau thương. Đừng nói là con người, dù có là thiết bị, sau khi tiến vào khu vực đó cũng sẽ hoá thành nước thép chỉ trong nháy mắt! “Quốc tang!”Thiên Tử sững sờ tại chỗ năm phút đồng hồ, sau đó mới thốt ra được vỏn vẹn hai chữ!