Tác giả:

Gió thổi nhẹ, từng hàng dương liễu rì rào reo trong gió. Mặt trời treo cao, khí trời ấm áp. Sông Biện Hà, nước sông xanh biếc như những dải lụa đào. Trên mặt sông, các du thuyền qua lại như thoi đưa. Trên thuyền, khi thì truyền tới tiếng đàn lượn lờ, khi thì truyền tới tiếng cười đùa ầm ĩ, khi thì truyền tới tiếng đọc sách lanh lảnh. Khung cảnh hết sức náo nhiệt. Ở hai bên bờ sông là từng hàng dương liễu. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống những cây dương liễu xanh nhạt, giống như được nước mưa giội qua, trông rất đẹp mắt. Càng đi vào sâu hai bên bờ, càng nhiều các loại hoa mọc lên san sát. Người đi đường đông như nước chảy. Có người chọn gánh đi đường, có người dắt lừa chở hàng. Còn có một số văn nhân nhã sĩ nghỉ chân bên dòng sông, vừa thưởng thức cảnh đẹp của Biện Hà, vừa ngẫu hứng ngâm tụng vài câu thi từ. Hai bên đường là những ngôi nhà nối tiếp nhau san sát. Có quán trà, quán ăn, hiệu cầm đồ, các xưởng thủ công. Con đường này có tên là Biện Hà Đại Nhai. Có thể coi như là giải đất…

Chương 1578-2: Tình khi sâu đậm, cũng là lúc phân ly (2)

Bắc Tống Phong LưuTác giả: Nam HiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngGió thổi nhẹ, từng hàng dương liễu rì rào reo trong gió. Mặt trời treo cao, khí trời ấm áp. Sông Biện Hà, nước sông xanh biếc như những dải lụa đào. Trên mặt sông, các du thuyền qua lại như thoi đưa. Trên thuyền, khi thì truyền tới tiếng đàn lượn lờ, khi thì truyền tới tiếng cười đùa ầm ĩ, khi thì truyền tới tiếng đọc sách lanh lảnh. Khung cảnh hết sức náo nhiệt. Ở hai bên bờ sông là từng hàng dương liễu. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống những cây dương liễu xanh nhạt, giống như được nước mưa giội qua, trông rất đẹp mắt. Càng đi vào sâu hai bên bờ, càng nhiều các loại hoa mọc lên san sát. Người đi đường đông như nước chảy. Có người chọn gánh đi đường, có người dắt lừa chở hàng. Còn có một số văn nhân nhã sĩ nghỉ chân bên dòng sông, vừa thưởng thức cảnh đẹp của Biện Hà, vừa ngẫu hứng ngâm tụng vài câu thi từ. Hai bên đường là những ngôi nhà nối tiếp nhau san sát. Có quán trà, quán ăn, hiệu cầm đồ, các xưởng thủ công. Con đường này có tên là Biện Hà Đại Nhai. Có thể coi như là giải đất… Lý Sư Sư thẹn thùng ngắm nhìn Lý Kỳ, thấy Lý Kỳ không đạt mục đích tạm không bỏ qua, trong lòng là vừa xấu hổ vừa tức giận, dùng đôi bàn tay trắng như phấn "bùm bụp" đánh vào lồng ngực của Lý Kỳ mấy cái, cáu giận nói:- Đây chả phải đều tại chàng, đêm qua cũng không biết thương tiếc người ta.Nói đến phần sau tốc độ của nàng càng ngày càng chậm, thanh âm càng ngày càng nhỏ, nói xong nàng vội vùi đầu vào đôi bồng đào đẹp đẽ kia.Chuyện nàyLý Kỳ ngơ ngẩn trong chốc lát, lập nói to:- Thật sự là oan uổng! Ta tối hôm qua chỉ dùng ba thành công lực.......Hai người lại đan vào nhau, như eo với đầu gối, vượt qua khoái lạc nửa ngày ở trên thuyền lại, đến buổi tối, bọn họ mới hạ du thuyền, ngồi xe ngựa về tới Túy Tiên Sơn Trang. Tuy rằng Lý Kỳ đêm qua đã để Mã Kiều đi trước trở về, để Lý Thanh Chiếu bọn họ không phải lo lắng, nhưng Lý Thanh Chiếu vẫn cứ vô cùng lo lắng cho Lý Sư Sư, thấy Lý Sư Sư bình yên vô sự trở về, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn là không kìm nổi quở trách Lý Sư Sư vài câu, hai tỷ muội lại về phòng trong tâm sự.Mà Triệu Tinh Yến thấy Lý Sư Sư đi rồi quay lại, chỉ là khe khẽ thở dài. Không có lên tiếng.Đợi cho Lý Thanh Chiếu và Lý Sư Sư sau khi rời đi, Lý Kỳ đi tới bên người Triệu Tinh Yến, nắm bờ vai của nàng, thành thực nói:- Xin lỗi, huynh lại để cho muội thất vọng rồi.Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng cười, nói:- Muội cho rằng huynh sẽ trách cứ muội.Lý Kỳ nói:- Huynh không thể trách cứ người phụ nữ một lòng suy nghĩ cho huynh, bất kể là muội, hay là muội ấy, chỉ là huynh chắc chắn đã khiến muội thất vọng rồi.Triệu Tinh Yến vén sợi tóc rơi xuống chóp mũi ra sau tai, nói:- Muội cũng không rõ nữa. Thực ra về nhược điểm của huynh, muội đã sớm biết, cũng đã nói với huynh không chỉ một lần, nhưng huynh chính là người như vậy, huynh muốn muội làm sao bây giờ?Nói xong nàng dừng một chút, nói:- Tuy nhiên đêm qua muội đã nghĩ thông suốt rồi, nếu không thay đổi được, muội đây cũng đành phải ủng hộ huynh.- Cảm ơn.- Không cần nói cảm ơn với muội.Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng đem trán dựa vào trên vai Lý Kỳ, nói:- Thực ra muội cũng là một nữ nhân ích kỷ. Lòng muội vừa mơ hồ hy vọng huynh có thể tìm nàng trở về, bởi vì nếu vậy, muội ở bên cạnh huynh cũng sẽ không cảm thấy áy náy quá nhiều.Lý Kỳ cười nói:- Yên tâm, tất cả đều sẽ khá hơn. Huynh sẽ mau chóng giải quyết những ân oán này.Triệu Tinh Yến khẽ cười nói:- Ý huynh chỉ chính là lời đồn đại bên ngoài sao?Lý Kỳ a một tiếng, nói:- Muội đã biết rồi?Triệu Tinh Yến mím môi cười nói:- Huynh cũng thật sự là gan lớn, dám đem thái thượng hoàng mang ra để làm tấm mộc, hiện giờ bên ngoài chẳng những không có chửi bới thậm tệ huynh bị sắc đẹp mê hoặc. Ngược lại nói huynh trọng tình trọng nghĩa, không quên ơn tri ngộ năm đó, là chính nhân quân tử. Chỉ là bọn họ không biết chính nhân quân tử trong miệng bọn họ tối hôm qua đang ở nơi nào đó phong lưu khoái lạc.Lý Kỳ ho nhẹ hai tiếng, nói:- Phu nhân đại lượng, tiểu nhân vô cùng cảm kích.Triệu Tinh Yến liếc mắt xem thường, nói:- Nhưng nếu như vậy, lại đem huynh cùng thái thượng hoàng đánh đồng với nhau rồi, huynh có nghĩ Hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào không?Lý Kỳ đột nhiên ha ha mỉm cười.Triệu Tinh Yến hiếu kỳ nói:- Huynh cười chuyện gì?Lý Kỳ không kìm nổi cười nói:- Ta cười muội suy nghĩ nhiều rồi, sự tình này, ai cũng có tư cách bình phẩm huỳnh từ đầu đến chân, duy chỉ có Hoàng thượng y không có tư cách này, y không những không có tư cách này, y còn phải che chở cho ta.Triệu Tinh Yến nghi ngờ nói:- Thế là sao?Lý Kỳ nói:- Bởi vì đây là y một tay gây ra cả, huynh chẳng qua thuận theo ý chỉ y, làm theo ý hoàng thượng đi vậy không phải là sai chứ.Triệu Tinh Yến càng nghe càng phát tò mò, nói:- Chuyện này có quan hệ gì với Hoàng thượng?Lý Kỳ ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu.- Thật sao?Triệu Tinh Yến đầu có chút khó hiểu.Lý Kỳ dùng sức gật đầu nói:- Huynh đây có cần phải lừa muội không.Trong lòng Triệu Tinh Yến là vừa bực mình vừa buồn cười, lại không nói gì, thầm nghĩ, nếu như thế, chỉ sợ Tam ca mình là người không hy vọng việc này bị bại lộ nhất rồi, nói: - Huynh thật đúng là chiếm được thế thượng phong.Lý Kỳ ha hả nói:- Đây khả năng chính là Tái ông thất mã, họa phúc khôn lường.Triệu Tinh Yến lúc này là hoàn toàn yên tâm, nói:- Vậy huynh chuẩn bị khi nào thì về?Lý Kỳ nói:- Qua hai ngày nữa sẽ khởi hành.- Nhanh như vậy?- Muội cảm thấy nhanh sao?- Vậy Lý Sư Sư- Nàng ấy ở đây.- Huynh luyến tiếc không?- Luyến tiếc cũng không có cách nào, có được tất có mất đi, các nmuội có thể có được loại tuyệt thế nam nhân như huynh đây, là phúc phận đã tu luyện mười kiếp, nếu còn có thể cả ngày lẫn đêm có được sự chăm sóc của huynh, vậy thì có chút không hợp lẽ tự nhiên rồi.Lời tuy thế, nhưng trong giọng nói hắn vẫn là lộ ra một vẻ bất đắc dĩ. Người này thực hết thuốc chữa.Triệu Tinh Yến liếc mắt xem thường, xoay người trở về phòng, nàng sợ chính mình sẽ phát nôn ra.Hai ngày này Lý Kỳ hàng đêm ngủ lại trong phòng Lý Sư Sư, Lý Sư Sư cũng biết Lý Kỳ muốn rời đi ngay, cũng là tùy ý Lý Kỳ ham muốn, tận tình hầu hạ, khoái lạc biết bao.Nhưng tháng ngày khoái lạc thường rất ngắn ngủi.Ngày thứ tư, Lý Kỳ rốt cục lên đường hồi kinh, chuyện này đối với Lý Sư Sư mà nói, không thể nghi ngờ là hết sức tàn khốc, nàng vừa mới được tình yêu làm dịu, rồi lại tới lúc phân ly, một đường đưa tiễn đến Trường Giang, toàn lệ rơi xua tan.- Lý Kỳ, ngươi làm gì bây giờ mới tới.Lý Kỳ bịn rịn chia tay với Lý Sư Sư, quay đầu lại liền thấy Cao Nha Nội cầm đầu tam tiểu công tử đứng ở trên du thuyền, không khỏi chấn động, trong lòng không ngừng kêu khổ, mụ nội nhà ngươi, tới cũng khắc, đi cũng khắc, đây thật sự là phải khắc đến chết à.

Bắc Tống Phong LưuTác giả: Nam HiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngGió thổi nhẹ, từng hàng dương liễu rì rào reo trong gió. Mặt trời treo cao, khí trời ấm áp. Sông Biện Hà, nước sông xanh biếc như những dải lụa đào. Trên mặt sông, các du thuyền qua lại như thoi đưa. Trên thuyền, khi thì truyền tới tiếng đàn lượn lờ, khi thì truyền tới tiếng cười đùa ầm ĩ, khi thì truyền tới tiếng đọc sách lanh lảnh. Khung cảnh hết sức náo nhiệt. Ở hai bên bờ sông là từng hàng dương liễu. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống những cây dương liễu xanh nhạt, giống như được nước mưa giội qua, trông rất đẹp mắt. Càng đi vào sâu hai bên bờ, càng nhiều các loại hoa mọc lên san sát. Người đi đường đông như nước chảy. Có người chọn gánh đi đường, có người dắt lừa chở hàng. Còn có một số văn nhân nhã sĩ nghỉ chân bên dòng sông, vừa thưởng thức cảnh đẹp của Biện Hà, vừa ngẫu hứng ngâm tụng vài câu thi từ. Hai bên đường là những ngôi nhà nối tiếp nhau san sát. Có quán trà, quán ăn, hiệu cầm đồ, các xưởng thủ công. Con đường này có tên là Biện Hà Đại Nhai. Có thể coi như là giải đất… Lý Sư Sư thẹn thùng ngắm nhìn Lý Kỳ, thấy Lý Kỳ không đạt mục đích tạm không bỏ qua, trong lòng là vừa xấu hổ vừa tức giận, dùng đôi bàn tay trắng như phấn "bùm bụp" đánh vào lồng ngực của Lý Kỳ mấy cái, cáu giận nói:- Đây chả phải đều tại chàng, đêm qua cũng không biết thương tiếc người ta.Nói đến phần sau tốc độ của nàng càng ngày càng chậm, thanh âm càng ngày càng nhỏ, nói xong nàng vội vùi đầu vào đôi bồng đào đẹp đẽ kia.Chuyện nàyLý Kỳ ngơ ngẩn trong chốc lát, lập nói to:- Thật sự là oan uổng! Ta tối hôm qua chỉ dùng ba thành công lực.......Hai người lại đan vào nhau, như eo với đầu gối, vượt qua khoái lạc nửa ngày ở trên thuyền lại, đến buổi tối, bọn họ mới hạ du thuyền, ngồi xe ngựa về tới Túy Tiên Sơn Trang. Tuy rằng Lý Kỳ đêm qua đã để Mã Kiều đi trước trở về, để Lý Thanh Chiếu bọn họ không phải lo lắng, nhưng Lý Thanh Chiếu vẫn cứ vô cùng lo lắng cho Lý Sư Sư, thấy Lý Sư Sư bình yên vô sự trở về, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn là không kìm nổi quở trách Lý Sư Sư vài câu, hai tỷ muội lại về phòng trong tâm sự.Mà Triệu Tinh Yến thấy Lý Sư Sư đi rồi quay lại, chỉ là khe khẽ thở dài. Không có lên tiếng.Đợi cho Lý Thanh Chiếu và Lý Sư Sư sau khi rời đi, Lý Kỳ đi tới bên người Triệu Tinh Yến, nắm bờ vai của nàng, thành thực nói:- Xin lỗi, huynh lại để cho muội thất vọng rồi.Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng cười, nói:- Muội cho rằng huynh sẽ trách cứ muội.Lý Kỳ nói:- Huynh không thể trách cứ người phụ nữ một lòng suy nghĩ cho huynh, bất kể là muội, hay là muội ấy, chỉ là huynh chắc chắn đã khiến muội thất vọng rồi.Triệu Tinh Yến vén sợi tóc rơi xuống chóp mũi ra sau tai, nói:- Muội cũng không rõ nữa. Thực ra về nhược điểm của huynh, muội đã sớm biết, cũng đã nói với huynh không chỉ một lần, nhưng huynh chính là người như vậy, huynh muốn muội làm sao bây giờ?Nói xong nàng dừng một chút, nói:- Tuy nhiên đêm qua muội đã nghĩ thông suốt rồi, nếu không thay đổi được, muội đây cũng đành phải ủng hộ huynh.- Cảm ơn.- Không cần nói cảm ơn với muội.Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng đem trán dựa vào trên vai Lý Kỳ, nói:- Thực ra muội cũng là một nữ nhân ích kỷ. Lòng muội vừa mơ hồ hy vọng huynh có thể tìm nàng trở về, bởi vì nếu vậy, muội ở bên cạnh huynh cũng sẽ không cảm thấy áy náy quá nhiều.Lý Kỳ cười nói:- Yên tâm, tất cả đều sẽ khá hơn. Huynh sẽ mau chóng giải quyết những ân oán này.Triệu Tinh Yến khẽ cười nói:- Ý huynh chỉ chính là lời đồn đại bên ngoài sao?Lý Kỳ a một tiếng, nói:- Muội đã biết rồi?Triệu Tinh Yến mím môi cười nói:- Huynh cũng thật sự là gan lớn, dám đem thái thượng hoàng mang ra để làm tấm mộc, hiện giờ bên ngoài chẳng những không có chửi bới thậm tệ huynh bị sắc đẹp mê hoặc. Ngược lại nói huynh trọng tình trọng nghĩa, không quên ơn tri ngộ năm đó, là chính nhân quân tử. Chỉ là bọn họ không biết chính nhân quân tử trong miệng bọn họ tối hôm qua đang ở nơi nào đó phong lưu khoái lạc.Lý Kỳ ho nhẹ hai tiếng, nói:- Phu nhân đại lượng, tiểu nhân vô cùng cảm kích.Triệu Tinh Yến liếc mắt xem thường, nói:- Nhưng nếu như vậy, lại đem huynh cùng thái thượng hoàng đánh đồng với nhau rồi, huynh có nghĩ Hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào không?Lý Kỳ đột nhiên ha ha mỉm cười.Triệu Tinh Yến hiếu kỳ nói:- Huynh cười chuyện gì?Lý Kỳ không kìm nổi cười nói:- Ta cười muội suy nghĩ nhiều rồi, sự tình này, ai cũng có tư cách bình phẩm huỳnh từ đầu đến chân, duy chỉ có Hoàng thượng y không có tư cách này, y không những không có tư cách này, y còn phải che chở cho ta.Triệu Tinh Yến nghi ngờ nói:- Thế là sao?Lý Kỳ nói:- Bởi vì đây là y một tay gây ra cả, huynh chẳng qua thuận theo ý chỉ y, làm theo ý hoàng thượng đi vậy không phải là sai chứ.Triệu Tinh Yến càng nghe càng phát tò mò, nói:- Chuyện này có quan hệ gì với Hoàng thượng?Lý Kỳ ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu.- Thật sao?Triệu Tinh Yến đầu có chút khó hiểu.Lý Kỳ dùng sức gật đầu nói:- Huynh đây có cần phải lừa muội không.Trong lòng Triệu Tinh Yến là vừa bực mình vừa buồn cười, lại không nói gì, thầm nghĩ, nếu như thế, chỉ sợ Tam ca mình là người không hy vọng việc này bị bại lộ nhất rồi, nói: - Huynh thật đúng là chiếm được thế thượng phong.Lý Kỳ ha hả nói:- Đây khả năng chính là Tái ông thất mã, họa phúc khôn lường.Triệu Tinh Yến lúc này là hoàn toàn yên tâm, nói:- Vậy huynh chuẩn bị khi nào thì về?Lý Kỳ nói:- Qua hai ngày nữa sẽ khởi hành.- Nhanh như vậy?- Muội cảm thấy nhanh sao?- Vậy Lý Sư Sư- Nàng ấy ở đây.- Huynh luyến tiếc không?- Luyến tiếc cũng không có cách nào, có được tất có mất đi, các nmuội có thể có được loại tuyệt thế nam nhân như huynh đây, là phúc phận đã tu luyện mười kiếp, nếu còn có thể cả ngày lẫn đêm có được sự chăm sóc của huynh, vậy thì có chút không hợp lẽ tự nhiên rồi.Lời tuy thế, nhưng trong giọng nói hắn vẫn là lộ ra một vẻ bất đắc dĩ. Người này thực hết thuốc chữa.Triệu Tinh Yến liếc mắt xem thường, xoay người trở về phòng, nàng sợ chính mình sẽ phát nôn ra.Hai ngày này Lý Kỳ hàng đêm ngủ lại trong phòng Lý Sư Sư, Lý Sư Sư cũng biết Lý Kỳ muốn rời đi ngay, cũng là tùy ý Lý Kỳ ham muốn, tận tình hầu hạ, khoái lạc biết bao.Nhưng tháng ngày khoái lạc thường rất ngắn ngủi.Ngày thứ tư, Lý Kỳ rốt cục lên đường hồi kinh, chuyện này đối với Lý Sư Sư mà nói, không thể nghi ngờ là hết sức tàn khốc, nàng vừa mới được tình yêu làm dịu, rồi lại tới lúc phân ly, một đường đưa tiễn đến Trường Giang, toàn lệ rơi xua tan.- Lý Kỳ, ngươi làm gì bây giờ mới tới.Lý Kỳ bịn rịn chia tay với Lý Sư Sư, quay đầu lại liền thấy Cao Nha Nội cầm đầu tam tiểu công tử đứng ở trên du thuyền, không khỏi chấn động, trong lòng không ngừng kêu khổ, mụ nội nhà ngươi, tới cũng khắc, đi cũng khắc, đây thật sự là phải khắc đến chết à.

Bắc Tống Phong LưuTác giả: Nam HiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngGió thổi nhẹ, từng hàng dương liễu rì rào reo trong gió. Mặt trời treo cao, khí trời ấm áp. Sông Biện Hà, nước sông xanh biếc như những dải lụa đào. Trên mặt sông, các du thuyền qua lại như thoi đưa. Trên thuyền, khi thì truyền tới tiếng đàn lượn lờ, khi thì truyền tới tiếng cười đùa ầm ĩ, khi thì truyền tới tiếng đọc sách lanh lảnh. Khung cảnh hết sức náo nhiệt. Ở hai bên bờ sông là từng hàng dương liễu. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống những cây dương liễu xanh nhạt, giống như được nước mưa giội qua, trông rất đẹp mắt. Càng đi vào sâu hai bên bờ, càng nhiều các loại hoa mọc lên san sát. Người đi đường đông như nước chảy. Có người chọn gánh đi đường, có người dắt lừa chở hàng. Còn có một số văn nhân nhã sĩ nghỉ chân bên dòng sông, vừa thưởng thức cảnh đẹp của Biện Hà, vừa ngẫu hứng ngâm tụng vài câu thi từ. Hai bên đường là những ngôi nhà nối tiếp nhau san sát. Có quán trà, quán ăn, hiệu cầm đồ, các xưởng thủ công. Con đường này có tên là Biện Hà Đại Nhai. Có thể coi như là giải đất… Lý Sư Sư thẹn thùng ngắm nhìn Lý Kỳ, thấy Lý Kỳ không đạt mục đích tạm không bỏ qua, trong lòng là vừa xấu hổ vừa tức giận, dùng đôi bàn tay trắng như phấn "bùm bụp" đánh vào lồng ngực của Lý Kỳ mấy cái, cáu giận nói:- Đây chả phải đều tại chàng, đêm qua cũng không biết thương tiếc người ta.Nói đến phần sau tốc độ của nàng càng ngày càng chậm, thanh âm càng ngày càng nhỏ, nói xong nàng vội vùi đầu vào đôi bồng đào đẹp đẽ kia.Chuyện nàyLý Kỳ ngơ ngẩn trong chốc lát, lập nói to:- Thật sự là oan uổng! Ta tối hôm qua chỉ dùng ba thành công lực.......Hai người lại đan vào nhau, như eo với đầu gối, vượt qua khoái lạc nửa ngày ở trên thuyền lại, đến buổi tối, bọn họ mới hạ du thuyền, ngồi xe ngựa về tới Túy Tiên Sơn Trang. Tuy rằng Lý Kỳ đêm qua đã để Mã Kiều đi trước trở về, để Lý Thanh Chiếu bọn họ không phải lo lắng, nhưng Lý Thanh Chiếu vẫn cứ vô cùng lo lắng cho Lý Sư Sư, thấy Lý Sư Sư bình yên vô sự trở về, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn là không kìm nổi quở trách Lý Sư Sư vài câu, hai tỷ muội lại về phòng trong tâm sự.Mà Triệu Tinh Yến thấy Lý Sư Sư đi rồi quay lại, chỉ là khe khẽ thở dài. Không có lên tiếng.Đợi cho Lý Thanh Chiếu và Lý Sư Sư sau khi rời đi, Lý Kỳ đi tới bên người Triệu Tinh Yến, nắm bờ vai của nàng, thành thực nói:- Xin lỗi, huynh lại để cho muội thất vọng rồi.Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng cười, nói:- Muội cho rằng huynh sẽ trách cứ muội.Lý Kỳ nói:- Huynh không thể trách cứ người phụ nữ một lòng suy nghĩ cho huynh, bất kể là muội, hay là muội ấy, chỉ là huynh chắc chắn đã khiến muội thất vọng rồi.Triệu Tinh Yến vén sợi tóc rơi xuống chóp mũi ra sau tai, nói:- Muội cũng không rõ nữa. Thực ra về nhược điểm của huynh, muội đã sớm biết, cũng đã nói với huynh không chỉ một lần, nhưng huynh chính là người như vậy, huynh muốn muội làm sao bây giờ?Nói xong nàng dừng một chút, nói:- Tuy nhiên đêm qua muội đã nghĩ thông suốt rồi, nếu không thay đổi được, muội đây cũng đành phải ủng hộ huynh.- Cảm ơn.- Không cần nói cảm ơn với muội.Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng đem trán dựa vào trên vai Lý Kỳ, nói:- Thực ra muội cũng là một nữ nhân ích kỷ. Lòng muội vừa mơ hồ hy vọng huynh có thể tìm nàng trở về, bởi vì nếu vậy, muội ở bên cạnh huynh cũng sẽ không cảm thấy áy náy quá nhiều.Lý Kỳ cười nói:- Yên tâm, tất cả đều sẽ khá hơn. Huynh sẽ mau chóng giải quyết những ân oán này.Triệu Tinh Yến khẽ cười nói:- Ý huynh chỉ chính là lời đồn đại bên ngoài sao?Lý Kỳ a một tiếng, nói:- Muội đã biết rồi?Triệu Tinh Yến mím môi cười nói:- Huynh cũng thật sự là gan lớn, dám đem thái thượng hoàng mang ra để làm tấm mộc, hiện giờ bên ngoài chẳng những không có chửi bới thậm tệ huynh bị sắc đẹp mê hoặc. Ngược lại nói huynh trọng tình trọng nghĩa, không quên ơn tri ngộ năm đó, là chính nhân quân tử. Chỉ là bọn họ không biết chính nhân quân tử trong miệng bọn họ tối hôm qua đang ở nơi nào đó phong lưu khoái lạc.Lý Kỳ ho nhẹ hai tiếng, nói:- Phu nhân đại lượng, tiểu nhân vô cùng cảm kích.Triệu Tinh Yến liếc mắt xem thường, nói:- Nhưng nếu như vậy, lại đem huynh cùng thái thượng hoàng đánh đồng với nhau rồi, huynh có nghĩ Hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào không?Lý Kỳ đột nhiên ha ha mỉm cười.Triệu Tinh Yến hiếu kỳ nói:- Huynh cười chuyện gì?Lý Kỳ không kìm nổi cười nói:- Ta cười muội suy nghĩ nhiều rồi, sự tình này, ai cũng có tư cách bình phẩm huỳnh từ đầu đến chân, duy chỉ có Hoàng thượng y không có tư cách này, y không những không có tư cách này, y còn phải che chở cho ta.Triệu Tinh Yến nghi ngờ nói:- Thế là sao?Lý Kỳ nói:- Bởi vì đây là y một tay gây ra cả, huynh chẳng qua thuận theo ý chỉ y, làm theo ý hoàng thượng đi vậy không phải là sai chứ.Triệu Tinh Yến càng nghe càng phát tò mò, nói:- Chuyện này có quan hệ gì với Hoàng thượng?Lý Kỳ ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu.- Thật sao?Triệu Tinh Yến đầu có chút khó hiểu.Lý Kỳ dùng sức gật đầu nói:- Huynh đây có cần phải lừa muội không.Trong lòng Triệu Tinh Yến là vừa bực mình vừa buồn cười, lại không nói gì, thầm nghĩ, nếu như thế, chỉ sợ Tam ca mình là người không hy vọng việc này bị bại lộ nhất rồi, nói: - Huynh thật đúng là chiếm được thế thượng phong.Lý Kỳ ha hả nói:- Đây khả năng chính là Tái ông thất mã, họa phúc khôn lường.Triệu Tinh Yến lúc này là hoàn toàn yên tâm, nói:- Vậy huynh chuẩn bị khi nào thì về?Lý Kỳ nói:- Qua hai ngày nữa sẽ khởi hành.- Nhanh như vậy?- Muội cảm thấy nhanh sao?- Vậy Lý Sư Sư- Nàng ấy ở đây.- Huynh luyến tiếc không?- Luyến tiếc cũng không có cách nào, có được tất có mất đi, các nmuội có thể có được loại tuyệt thế nam nhân như huynh đây, là phúc phận đã tu luyện mười kiếp, nếu còn có thể cả ngày lẫn đêm có được sự chăm sóc của huynh, vậy thì có chút không hợp lẽ tự nhiên rồi.Lời tuy thế, nhưng trong giọng nói hắn vẫn là lộ ra một vẻ bất đắc dĩ. Người này thực hết thuốc chữa.Triệu Tinh Yến liếc mắt xem thường, xoay người trở về phòng, nàng sợ chính mình sẽ phát nôn ra.Hai ngày này Lý Kỳ hàng đêm ngủ lại trong phòng Lý Sư Sư, Lý Sư Sư cũng biết Lý Kỳ muốn rời đi ngay, cũng là tùy ý Lý Kỳ ham muốn, tận tình hầu hạ, khoái lạc biết bao.Nhưng tháng ngày khoái lạc thường rất ngắn ngủi.Ngày thứ tư, Lý Kỳ rốt cục lên đường hồi kinh, chuyện này đối với Lý Sư Sư mà nói, không thể nghi ngờ là hết sức tàn khốc, nàng vừa mới được tình yêu làm dịu, rồi lại tới lúc phân ly, một đường đưa tiễn đến Trường Giang, toàn lệ rơi xua tan.- Lý Kỳ, ngươi làm gì bây giờ mới tới.Lý Kỳ bịn rịn chia tay với Lý Sư Sư, quay đầu lại liền thấy Cao Nha Nội cầm đầu tam tiểu công tử đứng ở trên du thuyền, không khỏi chấn động, trong lòng không ngừng kêu khổ, mụ nội nhà ngươi, tới cũng khắc, đi cũng khắc, đây thật sự là phải khắc đến chết à.

Chương 1578-2: Tình khi sâu đậm, cũng là lúc phân ly (2)