Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1956

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tiêu Chính Văn cười nói: “Tôi tới đây là để san sẻ nỗi lo với Thiên Tử, nếu mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa thì tôi xin cáo lui!” Nói xong, Tiêu Chính Văn đứng dậy định rời đi thì Thiên Tử nhìn ra bóng lưng của Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, chuyến đi Côn Luân lần này xem ra đã có thu hoạch được không ít nhỉ! Không biết giờ cậu đang ở cảnh giới nào?” Im lặng một hồi. “Thiên Thần!” Trong chốc lát, Tiêu Chính Văn đã biến mất không còn tăm tích, trong bầu trời đêm chỉ nghe thấy tiếng phản hồi sắc bén. Thiên Thần? Thiên Tử đứng bật dậy, nhìn về phía Tiêu Chính Văn biến mất, hồi lâu vẫn không bình tĩnh lại được. “Thiên Tử, vừa có người tới sao?” Tần Vũ đẩy cửa bước ra ban công của tầng cao nhất, cảnh giác quan sát xung quanh. “Đúng vậy, là Tiêu Chính Văn?” Thiên Tử bình tĩnh nói. “Tiêu Chính Văn?” Tần Vũ nuốt nước bọt, mặc dù chưa từng tin trên đời này có ma hay thần nhưng Tiêu Chính Văn chẳng phải là đã… “Không cần phải quá kinh ngạc, Tiêu Chính Văn chưa chết, mà ngược lại trong họa có phúc! Bây giờ cậu ấy đã trở thành một cường giả Thiên Thần của Hoa Quốc chúng ta rồi!” Thiên Tử khẽ nói. Cảnh giới Thiên Thần? Tần Vũ vô cùng sửng sốt. Tiêu Chính Văn mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà đã đạt cảnh giới Thiên Thần! Đây là cường giả cảnh giới Thiên Thần trẻ nhất trong lịch sử Hoa Quốc! Ngay cả Bạch Khởi của Võ An năm đó cũng phải ba mươi sáu tuổi mới đột phá cảnh giới Thiên Thần, đại sát bốn phương. “Tần Vũ, cậu kinh ngạc lắm sao?” Thiên Tử mỉm cười. “Quả thực là rất kinh ngạc, Tiêu Chính Văn quả nhiên không phải người tầm thường, tôi vô cùng kính phục!” Tần Vũ chắp tay nói. Thiên Tử xua tay, nói với Tần Vũ: “Tần Vũ, đi uống với bản quân vài ly!” Quân thần hai người một trước một sau bước ra khỏi Thiên Tử Các. Còn chuyện Tiêu Chính Văn sống lại, Thiên Tử chưa từng nói thêm với người thứ ba! Như Tiêu Chính Văn đã nói, càng ít người biết chuyện anh còn sống thì càng tốt! … Tại Giang Trung. Sáng sớm hôm sau, Khương Vy Nhan vừa tỉnh dậy, bên ngoài biệt thự nhà họ Tiêu đã vang lên tiếng ồn ào. “Khương Vy Nhan! Ra đây, trả lại công bằng cho chúng tôi!” Ngoài cửa vang lên tiếng quát lớn, khiến đám người giúp việc đều sợ hãi trốn phía xa. Ngay sau đó, hai tên đệ tử của Thiên Kiếm Tông bị đánh đẫm máu, bay ngược lại phía sau.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tiêu Chính Văn cười nói: “Tôi tới đây là để san sẻ nỗi lo với Thiên Tử, nếu mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa thì tôi xin cáo lui!” Nói xong, Tiêu Chính Văn đứng dậy định rời đi thì Thiên Tử nhìn ra bóng lưng của Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, chuyến đi Côn Luân lần này xem ra đã có thu hoạch được không ít nhỉ! Không biết giờ cậu đang ở cảnh giới nào?” Im lặng một hồi. “Thiên Thần!” Trong chốc lát, Tiêu Chính Văn đã biến mất không còn tăm tích, trong bầu trời đêm chỉ nghe thấy tiếng phản hồi sắc bén. Thiên Thần? Thiên Tử đứng bật dậy, nhìn về phía Tiêu Chính Văn biến mất, hồi lâu vẫn không bình tĩnh lại được. “Thiên Tử, vừa có người tới sao?” Tần Vũ đẩy cửa bước ra ban công của tầng cao nhất, cảnh giác quan sát xung quanh. “Đúng vậy, là Tiêu Chính Văn?” Thiên Tử bình tĩnh nói. “Tiêu Chính Văn?” Tần Vũ nuốt nước bọt, mặc dù chưa từng tin trên đời này có ma hay thần nhưng Tiêu Chính Văn chẳng phải là đã… “Không cần phải quá kinh ngạc, Tiêu Chính Văn chưa chết, mà ngược lại trong họa có phúc! Bây giờ cậu ấy đã trở thành một cường giả Thiên Thần của Hoa Quốc chúng ta rồi!” Thiên Tử khẽ nói. Cảnh giới Thiên Thần? Tần Vũ vô cùng sửng sốt. Tiêu Chính Văn mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà đã đạt cảnh giới Thiên Thần! Đây là cường giả cảnh giới Thiên Thần trẻ nhất trong lịch sử Hoa Quốc! Ngay cả Bạch Khởi của Võ An năm đó cũng phải ba mươi sáu tuổi mới đột phá cảnh giới Thiên Thần, đại sát bốn phương. “Tần Vũ, cậu kinh ngạc lắm sao?” Thiên Tử mỉm cười. “Quả thực là rất kinh ngạc, Tiêu Chính Văn quả nhiên không phải người tầm thường, tôi vô cùng kính phục!” Tần Vũ chắp tay nói. Thiên Tử xua tay, nói với Tần Vũ: “Tần Vũ, đi uống với bản quân vài ly!” Quân thần hai người một trước một sau bước ra khỏi Thiên Tử Các. Còn chuyện Tiêu Chính Văn sống lại, Thiên Tử chưa từng nói thêm với người thứ ba! Như Tiêu Chính Văn đã nói, càng ít người biết chuyện anh còn sống thì càng tốt! … Tại Giang Trung. Sáng sớm hôm sau, Khương Vy Nhan vừa tỉnh dậy, bên ngoài biệt thự nhà họ Tiêu đã vang lên tiếng ồn ào. “Khương Vy Nhan! Ra đây, trả lại công bằng cho chúng tôi!” Ngoài cửa vang lên tiếng quát lớn, khiến đám người giúp việc đều sợ hãi trốn phía xa. Ngay sau đó, hai tên đệ tử của Thiên Kiếm Tông bị đánh đẫm máu, bay ngược lại phía sau.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tiêu Chính Văn cười nói: “Tôi tới đây là để san sẻ nỗi lo với Thiên Tử, nếu mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa thì tôi xin cáo lui!” Nói xong, Tiêu Chính Văn đứng dậy định rời đi thì Thiên Tử nhìn ra bóng lưng của Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, chuyến đi Côn Luân lần này xem ra đã có thu hoạch được không ít nhỉ! Không biết giờ cậu đang ở cảnh giới nào?” Im lặng một hồi. “Thiên Thần!” Trong chốc lát, Tiêu Chính Văn đã biến mất không còn tăm tích, trong bầu trời đêm chỉ nghe thấy tiếng phản hồi sắc bén. Thiên Thần? Thiên Tử đứng bật dậy, nhìn về phía Tiêu Chính Văn biến mất, hồi lâu vẫn không bình tĩnh lại được. “Thiên Tử, vừa có người tới sao?” Tần Vũ đẩy cửa bước ra ban công của tầng cao nhất, cảnh giác quan sát xung quanh. “Đúng vậy, là Tiêu Chính Văn?” Thiên Tử bình tĩnh nói. “Tiêu Chính Văn?” Tần Vũ nuốt nước bọt, mặc dù chưa từng tin trên đời này có ma hay thần nhưng Tiêu Chính Văn chẳng phải là đã… “Không cần phải quá kinh ngạc, Tiêu Chính Văn chưa chết, mà ngược lại trong họa có phúc! Bây giờ cậu ấy đã trở thành một cường giả Thiên Thần của Hoa Quốc chúng ta rồi!” Thiên Tử khẽ nói. Cảnh giới Thiên Thần? Tần Vũ vô cùng sửng sốt. Tiêu Chính Văn mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà đã đạt cảnh giới Thiên Thần! Đây là cường giả cảnh giới Thiên Thần trẻ nhất trong lịch sử Hoa Quốc! Ngay cả Bạch Khởi của Võ An năm đó cũng phải ba mươi sáu tuổi mới đột phá cảnh giới Thiên Thần, đại sát bốn phương. “Tần Vũ, cậu kinh ngạc lắm sao?” Thiên Tử mỉm cười. “Quả thực là rất kinh ngạc, Tiêu Chính Văn quả nhiên không phải người tầm thường, tôi vô cùng kính phục!” Tần Vũ chắp tay nói. Thiên Tử xua tay, nói với Tần Vũ: “Tần Vũ, đi uống với bản quân vài ly!” Quân thần hai người một trước một sau bước ra khỏi Thiên Tử Các. Còn chuyện Tiêu Chính Văn sống lại, Thiên Tử chưa từng nói thêm với người thứ ba! Như Tiêu Chính Văn đã nói, càng ít người biết chuyện anh còn sống thì càng tốt! … Tại Giang Trung. Sáng sớm hôm sau, Khương Vy Nhan vừa tỉnh dậy, bên ngoài biệt thự nhà họ Tiêu đã vang lên tiếng ồn ào. “Khương Vy Nhan! Ra đây, trả lại công bằng cho chúng tôi!” Ngoài cửa vang lên tiếng quát lớn, khiến đám người giúp việc đều sợ hãi trốn phía xa. Ngay sau đó, hai tên đệ tử của Thiên Kiếm Tông bị đánh đẫm máu, bay ngược lại phía sau.

Chương 1956