Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 2015
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bắt nạt người quá đáng? Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, tay cầm kiếm Tần Vương bước đến trước mặt Andre, cười khẩy nói: “Bắt nạt ông? E là ông không biết cái gì mới gọi là bắt nạt nhỉ?” Nói xong, anh giơ chân lên đá thẳng vào mặt Andre. Cú đá này khiến một dấu giày cực rõ hằn lên mặt Andre. “Giết người dân Hoa Quốc? Ông xứng sao?” Tiêu Chính Văn vung tay lên đấm vào mặt ông ta khiến Andre văng ra xa. Nhưng ông ta chưa rơi xuống mặt biển chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay ra, cơ thể Andre lại bị một lực vô hình đẩy ngược về phía Tiêu Chính Văn. “Bụp!” Tiêu Chính Văn trở tay đấm một cú vào trước ngực Andre. “Phụt!” Andre phun ra một ngụm máu lớn, cả người nặng nề ngã xuống mặt biển rồi chìm xuống đáy biển. “Ào!” Tiêu Chính Văn giơ một tay ra, đáy biển lập tức xuất hiện một vòng xoáy nước màu đen đẩy Andre lên khỏi mặt nước, sau đó cuốn ông ta lên cao mấy trăm mét. “Tôi hỏi ông, bảo gia tộc Kyle đến Long Kinh khấu đầu xin lỗi, ông có ý kiến gì không?” Tiêu Chính Văn vươn tay xách cổ áo Andre lên, lạnh lùng hỏi. Andre thở hổn hển lắc đầu nói: “Không có! Không có ý kiến!” Lúc này hơi thở của Andre rất hỗn loạn, khuôn mặt ông ta đau rát. Ông ta là ai chứ? Ông ta là một người có tầm ảnh hưởng lớn đến Âu Lục, có thể khiến người ở cả Âu Lục cúi lạy. Nhưng lúc này ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn. Bình thường dù là quốc vương của một đất nước muốn gặp ông ta cũng phải hẹn đến mấy lần. Hơn nữa dù là quốc vương có gặp được ông ta thì cũng phải tỏ ra cung kính. Nhưng bây giờ thì sao? Ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn chịu sỉ nhục trước mặt Tiêu Chính Văn. “Nhận tội với người dân Hoa Quốc, ông có lời oán giận nào không?” Tiêu Chính Văn lạnh như băng, kiếm Tần Vương trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. “Không… không có!” Andre gần như thốt ra ba chữ này từ trong kẽ răng. “Quỳ xuống! Cúi đầu nhận tội!” Tiêu Chính Văn vung tay lên khiến Andre văng ra xa mấy chục mét. Andre chật vật đứng dậy, siết chặt nắm đấm, do dự một chốc cuối cùng vẫn quỳ gối xuống. Ông ta lạy liên tiếp ba cái về phía bờ biển Lam Huệ của Hoa Quốc.Dù sao thì Andre cũng là cường giả cảnh giới Thiên Thần, mặc dù không phải thần thật nhưng thần lực vẫn rất mạnh.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bắt nạt người quá đáng? Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, tay cầm kiếm Tần Vương bước đến trước mặt Andre, cười khẩy nói: “Bắt nạt ông? E là ông không biết cái gì mới gọi là bắt nạt nhỉ?” Nói xong, anh giơ chân lên đá thẳng vào mặt Andre. Cú đá này khiến một dấu giày cực rõ hằn lên mặt Andre. “Giết người dân Hoa Quốc? Ông xứng sao?” Tiêu Chính Văn vung tay lên đấm vào mặt ông ta khiến Andre văng ra xa. Nhưng ông ta chưa rơi xuống mặt biển chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay ra, cơ thể Andre lại bị một lực vô hình đẩy ngược về phía Tiêu Chính Văn. “Bụp!” Tiêu Chính Văn trở tay đấm một cú vào trước ngực Andre. “Phụt!” Andre phun ra một ngụm máu lớn, cả người nặng nề ngã xuống mặt biển rồi chìm xuống đáy biển. “Ào!” Tiêu Chính Văn giơ một tay ra, đáy biển lập tức xuất hiện một vòng xoáy nước màu đen đẩy Andre lên khỏi mặt nước, sau đó cuốn ông ta lên cao mấy trăm mét. “Tôi hỏi ông, bảo gia tộc Kyle đến Long Kinh khấu đầu xin lỗi, ông có ý kiến gì không?” Tiêu Chính Văn vươn tay xách cổ áo Andre lên, lạnh lùng hỏi. Andre thở hổn hển lắc đầu nói: “Không có! Không có ý kiến!” Lúc này hơi thở của Andre rất hỗn loạn, khuôn mặt ông ta đau rát. Ông ta là ai chứ? Ông ta là một người có tầm ảnh hưởng lớn đến Âu Lục, có thể khiến người ở cả Âu Lục cúi lạy. Nhưng lúc này ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn. Bình thường dù là quốc vương của một đất nước muốn gặp ông ta cũng phải hẹn đến mấy lần. Hơn nữa dù là quốc vương có gặp được ông ta thì cũng phải tỏ ra cung kính. Nhưng bây giờ thì sao? Ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn chịu sỉ nhục trước mặt Tiêu Chính Văn. “Nhận tội với người dân Hoa Quốc, ông có lời oán giận nào không?” Tiêu Chính Văn lạnh như băng, kiếm Tần Vương trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. “Không… không có!” Andre gần như thốt ra ba chữ này từ trong kẽ răng. “Quỳ xuống! Cúi đầu nhận tội!” Tiêu Chính Văn vung tay lên khiến Andre văng ra xa mấy chục mét. Andre chật vật đứng dậy, siết chặt nắm đấm, do dự một chốc cuối cùng vẫn quỳ gối xuống. Ông ta lạy liên tiếp ba cái về phía bờ biển Lam Huệ của Hoa Quốc.Dù sao thì Andre cũng là cường giả cảnh giới Thiên Thần, mặc dù không phải thần thật nhưng thần lực vẫn rất mạnh.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bắt nạt người quá đáng? Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, tay cầm kiếm Tần Vương bước đến trước mặt Andre, cười khẩy nói: “Bắt nạt ông? E là ông không biết cái gì mới gọi là bắt nạt nhỉ?” Nói xong, anh giơ chân lên đá thẳng vào mặt Andre. Cú đá này khiến một dấu giày cực rõ hằn lên mặt Andre. “Giết người dân Hoa Quốc? Ông xứng sao?” Tiêu Chính Văn vung tay lên đấm vào mặt ông ta khiến Andre văng ra xa. Nhưng ông ta chưa rơi xuống mặt biển chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay ra, cơ thể Andre lại bị một lực vô hình đẩy ngược về phía Tiêu Chính Văn. “Bụp!” Tiêu Chính Văn trở tay đấm một cú vào trước ngực Andre. “Phụt!” Andre phun ra một ngụm máu lớn, cả người nặng nề ngã xuống mặt biển rồi chìm xuống đáy biển. “Ào!” Tiêu Chính Văn giơ một tay ra, đáy biển lập tức xuất hiện một vòng xoáy nước màu đen đẩy Andre lên khỏi mặt nước, sau đó cuốn ông ta lên cao mấy trăm mét. “Tôi hỏi ông, bảo gia tộc Kyle đến Long Kinh khấu đầu xin lỗi, ông có ý kiến gì không?” Tiêu Chính Văn vươn tay xách cổ áo Andre lên, lạnh lùng hỏi. Andre thở hổn hển lắc đầu nói: “Không có! Không có ý kiến!” Lúc này hơi thở của Andre rất hỗn loạn, khuôn mặt ông ta đau rát. Ông ta là ai chứ? Ông ta là một người có tầm ảnh hưởng lớn đến Âu Lục, có thể khiến người ở cả Âu Lục cúi lạy. Nhưng lúc này ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn. Bình thường dù là quốc vương của một đất nước muốn gặp ông ta cũng phải hẹn đến mấy lần. Hơn nữa dù là quốc vương có gặp được ông ta thì cũng phải tỏ ra cung kính. Nhưng bây giờ thì sao? Ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn chịu sỉ nhục trước mặt Tiêu Chính Văn. “Nhận tội với người dân Hoa Quốc, ông có lời oán giận nào không?” Tiêu Chính Văn lạnh như băng, kiếm Tần Vương trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. “Không… không có!” Andre gần như thốt ra ba chữ này từ trong kẽ răng. “Quỳ xuống! Cúi đầu nhận tội!” Tiêu Chính Văn vung tay lên khiến Andre văng ra xa mấy chục mét. Andre chật vật đứng dậy, siết chặt nắm đấm, do dự một chốc cuối cùng vẫn quỳ gối xuống. Ông ta lạy liên tiếp ba cái về phía bờ biển Lam Huệ của Hoa Quốc.Dù sao thì Andre cũng là cường giả cảnh giới Thiên Thần, mặc dù không phải thần thật nhưng thần lực vẫn rất mạnh.