Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 2023
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Hiện giờ cả Giang Trung đã được nhà họ Lãnh hợp nhất hoàn toàn, giới kinh doanh và giới chính trị gần như đều có tai mắt của nhà họ Lãnh. Ngay cả máy bay của chuyến bay lần này đến nơi lúc mấy giờ, Lãnh Kế Hồng đều biết rõ mười mươi. Gặp lại Tiêu Chính Văn, dĩ nhiên Lãnh Kế Hồng vô cùng nhiệt tình. Nếu không phải vì lúc đầu đặt cược đúng chỗ thì bây giờ nhà họ Lãnh cũng suy tàn như nhiều gia tộc khác ở Giang Trung. “Cậu Tiêu, đi đường vất vả rồi!” Lãnh Kế Hồng bước đến trước nhiệt tình bắt tay Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Tin tức của ông rất nhanh nhạy đấy, nhưng làm sao ông nhận ra tôi?” Đến bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn còn đeo mặt nạ da người, đừng nói là Lãnh Kế Hồng, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chưa chắc có thể nhận ra bản thân. “Cậu Tiêu, đây là ghi chép đăng ký vé máy bay của cậu, Tiêu Quân Lâm hẳn là tên giả của cậu nên tôi mới có thể nhận ra cậu ngay, nhưng ngoài chúng tôi ra không ai biết thân phận của cậu cả”. Lãnh Kế Hồng giải thích với Tiêu Chính Văn. “Ồ? Lúc tôi rời khỏi Giang Trung không phải đi hãng hàng không này”. Tiêu Chính Văn nhíu mày nói. Tiêu Chính Văn chắc chắn không ai có thể tra ra được thân phận thật của anh, nếu không chuyến đi Âu Lục lần này e là khó khăn gấp bội. “Cậu Tiêu, đây… chủ yếu là vì thủ tục xuất nhập cảnh, cậu đi cùng cậu Tần, hơn nữa hai người cùng xuất cảnh với nhau, chứng tỏ Tiêu Quân Lâm chính là cậu”. Lãnh Kế Hồng ngay thẳng đáp. Nghe ông ta nói thế, Tiêu Chính Văn lập tức gửi tin nhắn cho Tần Vũ nói anh ta lập tức hủy hết ghi chép xuất nhập cảnh của mình và anh ta. Sau đó Tiêu Chính Văn mới vỗ vai Lãnh Kế Hồng nói: “Làm tốt lắm!” Lãnh Kế Hồng mỉm cười nói: “Cậu Tiêu, mời lên xe, tôi đưa cậu về dinh thự Tiêu”. Dinh thự Tiêu? Tiêu Chính Văn lại nhíu mày, mình mới đi khỏi Giang Trung mấy ngày, sao lại lòi ra một dinh thự Tiêu vậy? Thấy Tiêu Chính Văn lộ ra vẻ ngờ vực, Lãnh Kế Hồng giải thích: “Cậu Tiêu, thật ra địa điểm không có gì thay đổi, chỉ là tiến hành tu sửa, đây cũng là ý của tiền bối Độ Thiên, tôi chỉ làm theo mà thôi”. “Tiện thể lấy một cái tên mới, dù sao bây giờ cô Khương cũng là Quốc Phu Nhân, gọi là dinh thự cũng không có gì không ổn”. Nghe Lãnh Kế Hồng giải thích thế, Tiêu Chính Văn mới gật đầu, sau đó lên xe. Xe chạy thẳng một đường về đến biệt thự nhà họ Tiêu trước đó. Nhưng lúc này biệt thự nhà họ Tiêu đã lớn hơn mấy ngày trước lúc Tiêu Chính Văn đi rất nhiều.Chỉ riêng bức tường ngoài sân cũng cao đến mấy trăm mét, hơn nữa biệt thự nằm chính giữa tường sân, bất kể là vào từ cửa trước hay cửa sau thì ở giữa cũng có một khoảng đất trống gần nửa cây số.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Hiện giờ cả Giang Trung đã được nhà họ Lãnh hợp nhất hoàn toàn, giới kinh doanh và giới chính trị gần như đều có tai mắt của nhà họ Lãnh. Ngay cả máy bay của chuyến bay lần này đến nơi lúc mấy giờ, Lãnh Kế Hồng đều biết rõ mười mươi. Gặp lại Tiêu Chính Văn, dĩ nhiên Lãnh Kế Hồng vô cùng nhiệt tình. Nếu không phải vì lúc đầu đặt cược đúng chỗ thì bây giờ nhà họ Lãnh cũng suy tàn như nhiều gia tộc khác ở Giang Trung. “Cậu Tiêu, đi đường vất vả rồi!” Lãnh Kế Hồng bước đến trước nhiệt tình bắt tay Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Tin tức của ông rất nhanh nhạy đấy, nhưng làm sao ông nhận ra tôi?” Đến bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn còn đeo mặt nạ da người, đừng nói là Lãnh Kế Hồng, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chưa chắc có thể nhận ra bản thân. “Cậu Tiêu, đây là ghi chép đăng ký vé máy bay của cậu, Tiêu Quân Lâm hẳn là tên giả của cậu nên tôi mới có thể nhận ra cậu ngay, nhưng ngoài chúng tôi ra không ai biết thân phận của cậu cả”. Lãnh Kế Hồng giải thích với Tiêu Chính Văn. “Ồ? Lúc tôi rời khỏi Giang Trung không phải đi hãng hàng không này”. Tiêu Chính Văn nhíu mày nói. Tiêu Chính Văn chắc chắn không ai có thể tra ra được thân phận thật của anh, nếu không chuyến đi Âu Lục lần này e là khó khăn gấp bội. “Cậu Tiêu, đây… chủ yếu là vì thủ tục xuất nhập cảnh, cậu đi cùng cậu Tần, hơn nữa hai người cùng xuất cảnh với nhau, chứng tỏ Tiêu Quân Lâm chính là cậu”. Lãnh Kế Hồng ngay thẳng đáp. Nghe ông ta nói thế, Tiêu Chính Văn lập tức gửi tin nhắn cho Tần Vũ nói anh ta lập tức hủy hết ghi chép xuất nhập cảnh của mình và anh ta. Sau đó Tiêu Chính Văn mới vỗ vai Lãnh Kế Hồng nói: “Làm tốt lắm!” Lãnh Kế Hồng mỉm cười nói: “Cậu Tiêu, mời lên xe, tôi đưa cậu về dinh thự Tiêu”. Dinh thự Tiêu? Tiêu Chính Văn lại nhíu mày, mình mới đi khỏi Giang Trung mấy ngày, sao lại lòi ra một dinh thự Tiêu vậy? Thấy Tiêu Chính Văn lộ ra vẻ ngờ vực, Lãnh Kế Hồng giải thích: “Cậu Tiêu, thật ra địa điểm không có gì thay đổi, chỉ là tiến hành tu sửa, đây cũng là ý của tiền bối Độ Thiên, tôi chỉ làm theo mà thôi”. “Tiện thể lấy một cái tên mới, dù sao bây giờ cô Khương cũng là Quốc Phu Nhân, gọi là dinh thự cũng không có gì không ổn”. Nghe Lãnh Kế Hồng giải thích thế, Tiêu Chính Văn mới gật đầu, sau đó lên xe. Xe chạy thẳng một đường về đến biệt thự nhà họ Tiêu trước đó. Nhưng lúc này biệt thự nhà họ Tiêu đã lớn hơn mấy ngày trước lúc Tiêu Chính Văn đi rất nhiều.Chỉ riêng bức tường ngoài sân cũng cao đến mấy trăm mét, hơn nữa biệt thự nằm chính giữa tường sân, bất kể là vào từ cửa trước hay cửa sau thì ở giữa cũng có một khoảng đất trống gần nửa cây số.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Hiện giờ cả Giang Trung đã được nhà họ Lãnh hợp nhất hoàn toàn, giới kinh doanh và giới chính trị gần như đều có tai mắt của nhà họ Lãnh. Ngay cả máy bay của chuyến bay lần này đến nơi lúc mấy giờ, Lãnh Kế Hồng đều biết rõ mười mươi. Gặp lại Tiêu Chính Văn, dĩ nhiên Lãnh Kế Hồng vô cùng nhiệt tình. Nếu không phải vì lúc đầu đặt cược đúng chỗ thì bây giờ nhà họ Lãnh cũng suy tàn như nhiều gia tộc khác ở Giang Trung. “Cậu Tiêu, đi đường vất vả rồi!” Lãnh Kế Hồng bước đến trước nhiệt tình bắt tay Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Tin tức của ông rất nhanh nhạy đấy, nhưng làm sao ông nhận ra tôi?” Đến bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn còn đeo mặt nạ da người, đừng nói là Lãnh Kế Hồng, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chưa chắc có thể nhận ra bản thân. “Cậu Tiêu, đây là ghi chép đăng ký vé máy bay của cậu, Tiêu Quân Lâm hẳn là tên giả của cậu nên tôi mới có thể nhận ra cậu ngay, nhưng ngoài chúng tôi ra không ai biết thân phận của cậu cả”. Lãnh Kế Hồng giải thích với Tiêu Chính Văn. “Ồ? Lúc tôi rời khỏi Giang Trung không phải đi hãng hàng không này”. Tiêu Chính Văn nhíu mày nói. Tiêu Chính Văn chắc chắn không ai có thể tra ra được thân phận thật của anh, nếu không chuyến đi Âu Lục lần này e là khó khăn gấp bội. “Cậu Tiêu, đây… chủ yếu là vì thủ tục xuất nhập cảnh, cậu đi cùng cậu Tần, hơn nữa hai người cùng xuất cảnh với nhau, chứng tỏ Tiêu Quân Lâm chính là cậu”. Lãnh Kế Hồng ngay thẳng đáp. Nghe ông ta nói thế, Tiêu Chính Văn lập tức gửi tin nhắn cho Tần Vũ nói anh ta lập tức hủy hết ghi chép xuất nhập cảnh của mình và anh ta. Sau đó Tiêu Chính Văn mới vỗ vai Lãnh Kế Hồng nói: “Làm tốt lắm!” Lãnh Kế Hồng mỉm cười nói: “Cậu Tiêu, mời lên xe, tôi đưa cậu về dinh thự Tiêu”. Dinh thự Tiêu? Tiêu Chính Văn lại nhíu mày, mình mới đi khỏi Giang Trung mấy ngày, sao lại lòi ra một dinh thự Tiêu vậy? Thấy Tiêu Chính Văn lộ ra vẻ ngờ vực, Lãnh Kế Hồng giải thích: “Cậu Tiêu, thật ra địa điểm không có gì thay đổi, chỉ là tiến hành tu sửa, đây cũng là ý của tiền bối Độ Thiên, tôi chỉ làm theo mà thôi”. “Tiện thể lấy một cái tên mới, dù sao bây giờ cô Khương cũng là Quốc Phu Nhân, gọi là dinh thự cũng không có gì không ổn”. Nghe Lãnh Kế Hồng giải thích thế, Tiêu Chính Văn mới gật đầu, sau đó lên xe. Xe chạy thẳng một đường về đến biệt thự nhà họ Tiêu trước đó. Nhưng lúc này biệt thự nhà họ Tiêu đã lớn hơn mấy ngày trước lúc Tiêu Chính Văn đi rất nhiều.Chỉ riêng bức tường ngoài sân cũng cao đến mấy trăm mét, hơn nữa biệt thự nằm chính giữa tường sân, bất kể là vào từ cửa trước hay cửa sau thì ở giữa cũng có một khoảng đất trống gần nửa cây số.