Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 2071
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Rất dễ nhận ra từ vẻ mặt của Sean, dù bây giờ bọn cô ta muốn đi, Sean cũng sẽ không cho đi. Rogers trước đó còn tỏ ra cao ngạo, lúc này cũng khiếp sợ mặt mày trắng bệch, không khỏi lùi về sau. “Có trách thì chỉ có thể trách các người không biết thức thời. Sao các người có thể sở hữu tòa lâu đài cổ của đại đế Charlie được chứ? Đó chỉ có thể thuộc về cường giả đứng đằng sau tôi thôi, các người còn chẳng có tư cách chạm vào nó”. Vừa dứt lời Sean chậm rãi bước về phía Rogers và Irina. Ông ta nghĩ hai người này là mối đe dọa lớn nhất. Còn Filkant và Tiêu Chính Văn đã xác định không thể thoát khỏi bàn tay ông ta rồi. Giết lúc nào cũng thế thôi. Ngược lại để người gia tộc Drew chạy thoát lại cực kỳ bất lợi cho ông ta. Lúc này Rogers và Irina đã lùi đến góc tường. Đằng sau là bức tường vững chắc, thấy Sean từng bước ép sát, lưng áo của Rogers đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Sean còn chưa ra tay, một giọng nói cực kỳ mất kiên nhẫn vang lên từ sau lưng ông ta. “Ông không nghĩ giết người trên phần đất cá nhân của tôi là quá đáng lắm sao?” Nghe thấy thế, ngoài Filkant thì tất cả mọi người đều sửng sốt. Nhất là Rogers ngây ngốc nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt hiện lên vẻ không dám tin. Đối mặt với cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao mà Tiêu Chính Văn còn dám kiêu ngạo thế à? Lẽ nào Tiêu Chính Văn không nhìn ra ngay cả họ cũng rất sợ Sean sao? Một người bình thường như Tiêu Chính Văn lại dám chất vấn Sean bằng giọng điệu này ư? Thật ra nãy giờ Sean vẫn không để ý đến Tiêu Chính Văn, cứ nghĩ anh chỉ là một người bình thường mà thôi. Suy cho cùng, ông ta cũng không cảm nhận được chút hơi thở của cường giả nào trên người Tiêu Chính Văn. Thật ra cũng không thể trách Sean được. Dù có là Andre thì cũng giống Tiêu Chính Văn thôi. Bình thường thì không thể cảm nhận được hơi thở cường giả, chỉ có khi ra tay đánh mới để lộ ra hơi thở đáng sợ bất thường. Đây chính là điểm khác biệt giữa cảnh giới Thiên Thần và cảnh giới Thiên Vương. Đạt đến cảnh giới Thiên Vương, càng bình thường không có gì nổi bật, càng hòa một thể với mọi thứ xung quanh, ngược lại càng mạnh. Sean quay đầu lại lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, trong mắt hiện lên vẻ thích thú. Những lời Tiêu Chính Văn vừa nói đã hoàn toàn chọc giận ông ta.“Haizz! Đúng là không biết sợ là gì, lần này không ai cứu nổi cậu rồi”.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Rất dễ nhận ra từ vẻ mặt của Sean, dù bây giờ bọn cô ta muốn đi, Sean cũng sẽ không cho đi. Rogers trước đó còn tỏ ra cao ngạo, lúc này cũng khiếp sợ mặt mày trắng bệch, không khỏi lùi về sau. “Có trách thì chỉ có thể trách các người không biết thức thời. Sao các người có thể sở hữu tòa lâu đài cổ của đại đế Charlie được chứ? Đó chỉ có thể thuộc về cường giả đứng đằng sau tôi thôi, các người còn chẳng có tư cách chạm vào nó”. Vừa dứt lời Sean chậm rãi bước về phía Rogers và Irina. Ông ta nghĩ hai người này là mối đe dọa lớn nhất. Còn Filkant và Tiêu Chính Văn đã xác định không thể thoát khỏi bàn tay ông ta rồi. Giết lúc nào cũng thế thôi. Ngược lại để người gia tộc Drew chạy thoát lại cực kỳ bất lợi cho ông ta. Lúc này Rogers và Irina đã lùi đến góc tường. Đằng sau là bức tường vững chắc, thấy Sean từng bước ép sát, lưng áo của Rogers đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Sean còn chưa ra tay, một giọng nói cực kỳ mất kiên nhẫn vang lên từ sau lưng ông ta. “Ông không nghĩ giết người trên phần đất cá nhân của tôi là quá đáng lắm sao?” Nghe thấy thế, ngoài Filkant thì tất cả mọi người đều sửng sốt. Nhất là Rogers ngây ngốc nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt hiện lên vẻ không dám tin. Đối mặt với cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao mà Tiêu Chính Văn còn dám kiêu ngạo thế à? Lẽ nào Tiêu Chính Văn không nhìn ra ngay cả họ cũng rất sợ Sean sao? Một người bình thường như Tiêu Chính Văn lại dám chất vấn Sean bằng giọng điệu này ư? Thật ra nãy giờ Sean vẫn không để ý đến Tiêu Chính Văn, cứ nghĩ anh chỉ là một người bình thường mà thôi. Suy cho cùng, ông ta cũng không cảm nhận được chút hơi thở của cường giả nào trên người Tiêu Chính Văn. Thật ra cũng không thể trách Sean được. Dù có là Andre thì cũng giống Tiêu Chính Văn thôi. Bình thường thì không thể cảm nhận được hơi thở cường giả, chỉ có khi ra tay đánh mới để lộ ra hơi thở đáng sợ bất thường. Đây chính là điểm khác biệt giữa cảnh giới Thiên Thần và cảnh giới Thiên Vương. Đạt đến cảnh giới Thiên Vương, càng bình thường không có gì nổi bật, càng hòa một thể với mọi thứ xung quanh, ngược lại càng mạnh. Sean quay đầu lại lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, trong mắt hiện lên vẻ thích thú. Những lời Tiêu Chính Văn vừa nói đã hoàn toàn chọc giận ông ta.“Haizz! Đúng là không biết sợ là gì, lần này không ai cứu nổi cậu rồi”.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Rất dễ nhận ra từ vẻ mặt của Sean, dù bây giờ bọn cô ta muốn đi, Sean cũng sẽ không cho đi. Rogers trước đó còn tỏ ra cao ngạo, lúc này cũng khiếp sợ mặt mày trắng bệch, không khỏi lùi về sau. “Có trách thì chỉ có thể trách các người không biết thức thời. Sao các người có thể sở hữu tòa lâu đài cổ của đại đế Charlie được chứ? Đó chỉ có thể thuộc về cường giả đứng đằng sau tôi thôi, các người còn chẳng có tư cách chạm vào nó”. Vừa dứt lời Sean chậm rãi bước về phía Rogers và Irina. Ông ta nghĩ hai người này là mối đe dọa lớn nhất. Còn Filkant và Tiêu Chính Văn đã xác định không thể thoát khỏi bàn tay ông ta rồi. Giết lúc nào cũng thế thôi. Ngược lại để người gia tộc Drew chạy thoát lại cực kỳ bất lợi cho ông ta. Lúc này Rogers và Irina đã lùi đến góc tường. Đằng sau là bức tường vững chắc, thấy Sean từng bước ép sát, lưng áo của Rogers đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Sean còn chưa ra tay, một giọng nói cực kỳ mất kiên nhẫn vang lên từ sau lưng ông ta. “Ông không nghĩ giết người trên phần đất cá nhân của tôi là quá đáng lắm sao?” Nghe thấy thế, ngoài Filkant thì tất cả mọi người đều sửng sốt. Nhất là Rogers ngây ngốc nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt hiện lên vẻ không dám tin. Đối mặt với cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao mà Tiêu Chính Văn còn dám kiêu ngạo thế à? Lẽ nào Tiêu Chính Văn không nhìn ra ngay cả họ cũng rất sợ Sean sao? Một người bình thường như Tiêu Chính Văn lại dám chất vấn Sean bằng giọng điệu này ư? Thật ra nãy giờ Sean vẫn không để ý đến Tiêu Chính Văn, cứ nghĩ anh chỉ là một người bình thường mà thôi. Suy cho cùng, ông ta cũng không cảm nhận được chút hơi thở của cường giả nào trên người Tiêu Chính Văn. Thật ra cũng không thể trách Sean được. Dù có là Andre thì cũng giống Tiêu Chính Văn thôi. Bình thường thì không thể cảm nhận được hơi thở cường giả, chỉ có khi ra tay đánh mới để lộ ra hơi thở đáng sợ bất thường. Đây chính là điểm khác biệt giữa cảnh giới Thiên Thần và cảnh giới Thiên Vương. Đạt đến cảnh giới Thiên Vương, càng bình thường không có gì nổi bật, càng hòa một thể với mọi thứ xung quanh, ngược lại càng mạnh. Sean quay đầu lại lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, trong mắt hiện lên vẻ thích thú. Những lời Tiêu Chính Văn vừa nói đã hoàn toàn chọc giận ông ta.“Haizz! Đúng là không biết sợ là gì, lần này không ai cứu nổi cậu rồi”.