Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 2096

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tất cả mọi người đều vô thức nhận định rằng Lữ Thanh Dương nhất định sẽ bao che cho mọi học viên đến từ Hoa Quốc. Thế nhưng cuộc điện thoại này của ông ta lại khiến cho chủ nhiệm giáo dục cảm thấy khó xử! “Chuyện này e rằng giờ tôi chưa thể trả lời ông được, tôi phải đi hỏi ý kiến của ông Andre!” Nghe thấy lời này, lòng tin của Lữ Thanh Dương lại càng tràn đầy hơn. Chẳng qua chỉ là để Andre phê chuẩn mà thôi, đoán chừng chưa đến mười phút thì đối phương sẽ cho ông ta đáp án hài lòng. Lúc này, chủ nhiệm giáo dục vội vàng đặt điện thoại xuống và bước nhanh về phía phòng làm việc của Andre. “Thưa ông Andre, Lữ Thanh Dương đề nghị đuổi học một học viên Hoa Quốc, ông xem…” Andre đang xem báo, không nghĩ ngợi gì gật đầu nói luôn: “Làm theo ý ông ta đi!” Chỉ là vừa nói dứt lời, Andre đã đặt tờ báo xuống, trầm giọng hỏi: “Chờ đã! Người đó mang họ gì?” “Ôi, tôi vẫn chưa kịp hỏi, ông đợi một lát!” Nói xong, chủ nhiệm giáo dục vội vàng nói vào trong điện thoại: “Lữ Thanh Dương, người mà ông muốn đuổi tên là gì?” “Tiêu Quân Lâm!” Lữ Thanh Dương đắc ý lên tiếng hỏi. Ông ta đoán rằng chủ nhiệm giáo dục đang viết tài liệu, chỉ cần điền nốt cái tên Tiêu Quân Lâm lên thì Tiêu Chính Văn sẽ lập tức bị xoá tên khỏi trường học! “Thưa ông Andre, người đó tên là Tiêu Quân Lâm!” Chủ nhiệm giáo dục đặt điện thoại xuống rồi cung kính nói. Mẹ kiếp! Andre suýt thì đập vỡ luôn mặt bàn làm việc, ai dám đuổi học Tiêu Quân Lâm? Dù có là ông ta thì cũng không có lá gan đó! “Mau, tôi không tiện lộ diện, ông đích thân tới đó một chuyến, người này tuyệt đối không thể đắc tội được đâu, đã nhớ rõ chưa?” Andre sốt sắng nói. Amos nghe vậy thì sắc mặt cũng biến đổi! Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Andre nghiêm túc như vậy! Lẽ nào người Hoa Quốc không được phép đắc tội đó chính là Tiêu Quân Lâm? Nghĩ tới đây, Amos vội vàng đi phía phía phòng học. Mà bên trong phòng học, Lữ Thanh Dương đang nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ vô cùng đắc ý.Ông ta còn chưa kịp lên tiếng chế giễu Tiêu Chính Văn thì bóng dáng của Amos đã xuất hiện trước cửa.“Ông Amos, sao ông lại đích thân đến đây vậy? Chẳng qua chỉ là đuổi một học sinh thuốc chữa thôi, ông chỉ cần gọi cuộc điện thoại là được rồi!”Lữ Thanh Dương bước nhanh lên trước, tươi cười đon đả nói.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tất cả mọi người đều vô thức nhận định rằng Lữ Thanh Dương nhất định sẽ bao che cho mọi học viên đến từ Hoa Quốc. Thế nhưng cuộc điện thoại này của ông ta lại khiến cho chủ nhiệm giáo dục cảm thấy khó xử! “Chuyện này e rằng giờ tôi chưa thể trả lời ông được, tôi phải đi hỏi ý kiến của ông Andre!” Nghe thấy lời này, lòng tin của Lữ Thanh Dương lại càng tràn đầy hơn. Chẳng qua chỉ là để Andre phê chuẩn mà thôi, đoán chừng chưa đến mười phút thì đối phương sẽ cho ông ta đáp án hài lòng. Lúc này, chủ nhiệm giáo dục vội vàng đặt điện thoại xuống và bước nhanh về phía phòng làm việc của Andre. “Thưa ông Andre, Lữ Thanh Dương đề nghị đuổi học một học viên Hoa Quốc, ông xem…” Andre đang xem báo, không nghĩ ngợi gì gật đầu nói luôn: “Làm theo ý ông ta đi!” Chỉ là vừa nói dứt lời, Andre đã đặt tờ báo xuống, trầm giọng hỏi: “Chờ đã! Người đó mang họ gì?” “Ôi, tôi vẫn chưa kịp hỏi, ông đợi một lát!” Nói xong, chủ nhiệm giáo dục vội vàng nói vào trong điện thoại: “Lữ Thanh Dương, người mà ông muốn đuổi tên là gì?” “Tiêu Quân Lâm!” Lữ Thanh Dương đắc ý lên tiếng hỏi. Ông ta đoán rằng chủ nhiệm giáo dục đang viết tài liệu, chỉ cần điền nốt cái tên Tiêu Quân Lâm lên thì Tiêu Chính Văn sẽ lập tức bị xoá tên khỏi trường học! “Thưa ông Andre, người đó tên là Tiêu Quân Lâm!” Chủ nhiệm giáo dục đặt điện thoại xuống rồi cung kính nói. Mẹ kiếp! Andre suýt thì đập vỡ luôn mặt bàn làm việc, ai dám đuổi học Tiêu Quân Lâm? Dù có là ông ta thì cũng không có lá gan đó! “Mau, tôi không tiện lộ diện, ông đích thân tới đó một chuyến, người này tuyệt đối không thể đắc tội được đâu, đã nhớ rõ chưa?” Andre sốt sắng nói. Amos nghe vậy thì sắc mặt cũng biến đổi! Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Andre nghiêm túc như vậy! Lẽ nào người Hoa Quốc không được phép đắc tội đó chính là Tiêu Quân Lâm? Nghĩ tới đây, Amos vội vàng đi phía phía phòng học. Mà bên trong phòng học, Lữ Thanh Dương đang nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ vô cùng đắc ý.Ông ta còn chưa kịp lên tiếng chế giễu Tiêu Chính Văn thì bóng dáng của Amos đã xuất hiện trước cửa.“Ông Amos, sao ông lại đích thân đến đây vậy? Chẳng qua chỉ là đuổi một học sinh thuốc chữa thôi, ông chỉ cần gọi cuộc điện thoại là được rồi!”Lữ Thanh Dương bước nhanh lên trước, tươi cười đon đả nói.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tất cả mọi người đều vô thức nhận định rằng Lữ Thanh Dương nhất định sẽ bao che cho mọi học viên đến từ Hoa Quốc. Thế nhưng cuộc điện thoại này của ông ta lại khiến cho chủ nhiệm giáo dục cảm thấy khó xử! “Chuyện này e rằng giờ tôi chưa thể trả lời ông được, tôi phải đi hỏi ý kiến của ông Andre!” Nghe thấy lời này, lòng tin của Lữ Thanh Dương lại càng tràn đầy hơn. Chẳng qua chỉ là để Andre phê chuẩn mà thôi, đoán chừng chưa đến mười phút thì đối phương sẽ cho ông ta đáp án hài lòng. Lúc này, chủ nhiệm giáo dục vội vàng đặt điện thoại xuống và bước nhanh về phía phòng làm việc của Andre. “Thưa ông Andre, Lữ Thanh Dương đề nghị đuổi học một học viên Hoa Quốc, ông xem…” Andre đang xem báo, không nghĩ ngợi gì gật đầu nói luôn: “Làm theo ý ông ta đi!” Chỉ là vừa nói dứt lời, Andre đã đặt tờ báo xuống, trầm giọng hỏi: “Chờ đã! Người đó mang họ gì?” “Ôi, tôi vẫn chưa kịp hỏi, ông đợi một lát!” Nói xong, chủ nhiệm giáo dục vội vàng nói vào trong điện thoại: “Lữ Thanh Dương, người mà ông muốn đuổi tên là gì?” “Tiêu Quân Lâm!” Lữ Thanh Dương đắc ý lên tiếng hỏi. Ông ta đoán rằng chủ nhiệm giáo dục đang viết tài liệu, chỉ cần điền nốt cái tên Tiêu Quân Lâm lên thì Tiêu Chính Văn sẽ lập tức bị xoá tên khỏi trường học! “Thưa ông Andre, người đó tên là Tiêu Quân Lâm!” Chủ nhiệm giáo dục đặt điện thoại xuống rồi cung kính nói. Mẹ kiếp! Andre suýt thì đập vỡ luôn mặt bàn làm việc, ai dám đuổi học Tiêu Quân Lâm? Dù có là ông ta thì cũng không có lá gan đó! “Mau, tôi không tiện lộ diện, ông đích thân tới đó một chuyến, người này tuyệt đối không thể đắc tội được đâu, đã nhớ rõ chưa?” Andre sốt sắng nói. Amos nghe vậy thì sắc mặt cũng biến đổi! Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Andre nghiêm túc như vậy! Lẽ nào người Hoa Quốc không được phép đắc tội đó chính là Tiêu Quân Lâm? Nghĩ tới đây, Amos vội vàng đi phía phía phòng học. Mà bên trong phòng học, Lữ Thanh Dương đang nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ vô cùng đắc ý.Ông ta còn chưa kịp lên tiếng chế giễu Tiêu Chính Văn thì bóng dáng của Amos đã xuất hiện trước cửa.“Ông Amos, sao ông lại đích thân đến đây vậy? Chẳng qua chỉ là đuổi một học sinh thuốc chữa thôi, ông chỉ cần gọi cuộc điện thoại là được rồi!”Lữ Thanh Dương bước nhanh lên trước, tươi cười đon đả nói.

Chương 2096