Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 2193

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  Ông Triệu và ông Hứa vội vàng chạy đến đỡ ông La bị thương nặng dậy, nỗi lo sợ trong lòng không ngừng tăng lên. “Mau! Mau giết cậu ta đi, không thể để cậu ta sống sót!” Ông La run rẩy nói. Ở vùng ngoài lãnh thổ, cụ ta cũng đã dùng phương thức này để giết rất nhiều cao thủ, ai cũng là kỳ tài cảnh giới Thiên Thần. Nhưng trong số họ, chưa từng có ai có thể chiến thắng chính mình. Vậy mà Tiêu Chính Văn lại làm được điều này. Chỉ từ điểm này có thể thấy, Tiêu Chính Văn quả thực là một nhân vật vô cùng nguy hiểm. Ông Triệu quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, ném thanh kiếm dài trong tay ra phía sau, duỗi tay cởi áo bào ra, khí tức quanh người cũng lập tức thay đổi. Lúc này, ông Triệu đã biết bản thân không còn đường lui nữa, nếu Tiêu Chính Văn không chết thì cụ ta sẽ chết. Vào thời khắc sinh tử này, ông Triệu đã không còn gì để mất. Ông Hứa cũng cởi áo bào, dùng ánh mắt kiên định nhìn Tiêu Chính Văn. “Định liều mạng sao?” Tiêu Chính Văn liếc nhìn hai người bọn họ, cũng cởi áo khoác ra, để lộ làn da màu đồng. “Cậu vẫn luôn đợi chúng tôi thể hiện thực lực à?” Ông Triệu liếc nhìn Tiêu Chính Văn. Bọn họ đều là những cường giả tuyệt thế trở về từ vùng ngoài lãnh thổ, ít nhất là ở giới thế tục, mấy người Âu Lục kia vốn không thể so sánh với hai người bọn họ. Dù sao thì cũng trưởng thành ở hoàn cảnh khác nhau. Ở vùng ngoài lãnh thổ hầu như ngày nào cũng phải đối mặt với trận chiến sinh tử. Còn mấy vị cảnh giới Thiên Thần hai sao kia lại sống ẩn dật. Sự khác biệt giữa cường giả hai nơi này là vô cùng to lớn. Đó là lý do tại sao Tiêu Chính Văn có thể giết chết tám người trong số bọn họ ngay từ đầu nhưng vẫn không thể đánh bại ba người bọn họ. Bất luận là kinh nghiệm chiến đấu, hiểu biết trận pháp hay về tâm tính thì ông Triệu và ông Hứa đều hơn hẳn những người khác. “Các ông đề cao bản thân quá rồi! Tôi chỉ muốn xác thực một vài thứ mà thôi!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói. Nghe vậy, sắc mặt ông Triệu và ông Hứa tối sầm lại. “Tiêu Chính văn, cậu quả thực rất giỏi, nhưng sau trận chiến vừa nãy, cậu đã bị thương rất nặng, còn chúng tôi chỉ bị thương nhẹ mà thôi!” “Khoảng cách giữa cảnh giới Thiên Thần một sao và cảnh giới Thiên Thần hai sao giống như khoảng cách giữa trời và đất. Nếu hai chúng tôi cùng dùng toàn lực để ra tay thì cậu còn có thể chống cự được bao lâu chứ?” Ông Triệu vừa nói, một màn ánh sáng vàng bao phủ khắp cơ thể. Một con rồng vàng lớn đột nhiên xuất hiện, giống như quay quanh người ông Triệu trong nháy mắt! “Tiêu Chính Văn, tôi nói lại lần nữa, cậu tự sát đi, nếu hai người chúng tôi dùng toàn lực thì cậu sẽ không có đường thoát đâu! Nếu chúng tôi đích thân ra tay giết cậu thì giữa vùng ngoài lãnh thổ và giới chính trị sẽ sinh ra khoảng cách!” “Tôi tin rằng cậu cũng không hy vọng Thiên Tử phải đối mặt với vô số cường giả vùng ngoài lãnh thổ đâu nhỉ?”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  Ông Triệu và ông Hứa vội vàng chạy đến đỡ ông La bị thương nặng dậy, nỗi lo sợ trong lòng không ngừng tăng lên. “Mau! Mau giết cậu ta đi, không thể để cậu ta sống sót!” Ông La run rẩy nói. Ở vùng ngoài lãnh thổ, cụ ta cũng đã dùng phương thức này để giết rất nhiều cao thủ, ai cũng là kỳ tài cảnh giới Thiên Thần. Nhưng trong số họ, chưa từng có ai có thể chiến thắng chính mình. Vậy mà Tiêu Chính Văn lại làm được điều này. Chỉ từ điểm này có thể thấy, Tiêu Chính Văn quả thực là một nhân vật vô cùng nguy hiểm. Ông Triệu quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, ném thanh kiếm dài trong tay ra phía sau, duỗi tay cởi áo bào ra, khí tức quanh người cũng lập tức thay đổi. Lúc này, ông Triệu đã biết bản thân không còn đường lui nữa, nếu Tiêu Chính Văn không chết thì cụ ta sẽ chết. Vào thời khắc sinh tử này, ông Triệu đã không còn gì để mất. Ông Hứa cũng cởi áo bào, dùng ánh mắt kiên định nhìn Tiêu Chính Văn. “Định liều mạng sao?” Tiêu Chính Văn liếc nhìn hai người bọn họ, cũng cởi áo khoác ra, để lộ làn da màu đồng. “Cậu vẫn luôn đợi chúng tôi thể hiện thực lực à?” Ông Triệu liếc nhìn Tiêu Chính Văn. Bọn họ đều là những cường giả tuyệt thế trở về từ vùng ngoài lãnh thổ, ít nhất là ở giới thế tục, mấy người Âu Lục kia vốn không thể so sánh với hai người bọn họ. Dù sao thì cũng trưởng thành ở hoàn cảnh khác nhau. Ở vùng ngoài lãnh thổ hầu như ngày nào cũng phải đối mặt với trận chiến sinh tử. Còn mấy vị cảnh giới Thiên Thần hai sao kia lại sống ẩn dật. Sự khác biệt giữa cường giả hai nơi này là vô cùng to lớn. Đó là lý do tại sao Tiêu Chính Văn có thể giết chết tám người trong số bọn họ ngay từ đầu nhưng vẫn không thể đánh bại ba người bọn họ. Bất luận là kinh nghiệm chiến đấu, hiểu biết trận pháp hay về tâm tính thì ông Triệu và ông Hứa đều hơn hẳn những người khác. “Các ông đề cao bản thân quá rồi! Tôi chỉ muốn xác thực một vài thứ mà thôi!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói. Nghe vậy, sắc mặt ông Triệu và ông Hứa tối sầm lại. “Tiêu Chính văn, cậu quả thực rất giỏi, nhưng sau trận chiến vừa nãy, cậu đã bị thương rất nặng, còn chúng tôi chỉ bị thương nhẹ mà thôi!” “Khoảng cách giữa cảnh giới Thiên Thần một sao và cảnh giới Thiên Thần hai sao giống như khoảng cách giữa trời và đất. Nếu hai chúng tôi cùng dùng toàn lực để ra tay thì cậu còn có thể chống cự được bao lâu chứ?” Ông Triệu vừa nói, một màn ánh sáng vàng bao phủ khắp cơ thể. Một con rồng vàng lớn đột nhiên xuất hiện, giống như quay quanh người ông Triệu trong nháy mắt! “Tiêu Chính Văn, tôi nói lại lần nữa, cậu tự sát đi, nếu hai người chúng tôi dùng toàn lực thì cậu sẽ không có đường thoát đâu! Nếu chúng tôi đích thân ra tay giết cậu thì giữa vùng ngoài lãnh thổ và giới chính trị sẽ sinh ra khoảng cách!” “Tôi tin rằng cậu cũng không hy vọng Thiên Tử phải đối mặt với vô số cường giả vùng ngoài lãnh thổ đâu nhỉ?”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  Ông Triệu và ông Hứa vội vàng chạy đến đỡ ông La bị thương nặng dậy, nỗi lo sợ trong lòng không ngừng tăng lên. “Mau! Mau giết cậu ta đi, không thể để cậu ta sống sót!” Ông La run rẩy nói. Ở vùng ngoài lãnh thổ, cụ ta cũng đã dùng phương thức này để giết rất nhiều cao thủ, ai cũng là kỳ tài cảnh giới Thiên Thần. Nhưng trong số họ, chưa từng có ai có thể chiến thắng chính mình. Vậy mà Tiêu Chính Văn lại làm được điều này. Chỉ từ điểm này có thể thấy, Tiêu Chính Văn quả thực là một nhân vật vô cùng nguy hiểm. Ông Triệu quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, ném thanh kiếm dài trong tay ra phía sau, duỗi tay cởi áo bào ra, khí tức quanh người cũng lập tức thay đổi. Lúc này, ông Triệu đã biết bản thân không còn đường lui nữa, nếu Tiêu Chính Văn không chết thì cụ ta sẽ chết. Vào thời khắc sinh tử này, ông Triệu đã không còn gì để mất. Ông Hứa cũng cởi áo bào, dùng ánh mắt kiên định nhìn Tiêu Chính Văn. “Định liều mạng sao?” Tiêu Chính Văn liếc nhìn hai người bọn họ, cũng cởi áo khoác ra, để lộ làn da màu đồng. “Cậu vẫn luôn đợi chúng tôi thể hiện thực lực à?” Ông Triệu liếc nhìn Tiêu Chính Văn. Bọn họ đều là những cường giả tuyệt thế trở về từ vùng ngoài lãnh thổ, ít nhất là ở giới thế tục, mấy người Âu Lục kia vốn không thể so sánh với hai người bọn họ. Dù sao thì cũng trưởng thành ở hoàn cảnh khác nhau. Ở vùng ngoài lãnh thổ hầu như ngày nào cũng phải đối mặt với trận chiến sinh tử. Còn mấy vị cảnh giới Thiên Thần hai sao kia lại sống ẩn dật. Sự khác biệt giữa cường giả hai nơi này là vô cùng to lớn. Đó là lý do tại sao Tiêu Chính Văn có thể giết chết tám người trong số bọn họ ngay từ đầu nhưng vẫn không thể đánh bại ba người bọn họ. Bất luận là kinh nghiệm chiến đấu, hiểu biết trận pháp hay về tâm tính thì ông Triệu và ông Hứa đều hơn hẳn những người khác. “Các ông đề cao bản thân quá rồi! Tôi chỉ muốn xác thực một vài thứ mà thôi!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói. Nghe vậy, sắc mặt ông Triệu và ông Hứa tối sầm lại. “Tiêu Chính văn, cậu quả thực rất giỏi, nhưng sau trận chiến vừa nãy, cậu đã bị thương rất nặng, còn chúng tôi chỉ bị thương nhẹ mà thôi!” “Khoảng cách giữa cảnh giới Thiên Thần một sao và cảnh giới Thiên Thần hai sao giống như khoảng cách giữa trời và đất. Nếu hai chúng tôi cùng dùng toàn lực để ra tay thì cậu còn có thể chống cự được bao lâu chứ?” Ông Triệu vừa nói, một màn ánh sáng vàng bao phủ khắp cơ thể. Một con rồng vàng lớn đột nhiên xuất hiện, giống như quay quanh người ông Triệu trong nháy mắt! “Tiêu Chính Văn, tôi nói lại lần nữa, cậu tự sát đi, nếu hai người chúng tôi dùng toàn lực thì cậu sẽ không có đường thoát đâu! Nếu chúng tôi đích thân ra tay giết cậu thì giữa vùng ngoài lãnh thổ và giới chính trị sẽ sinh ra khoảng cách!” “Tôi tin rằng cậu cũng không hy vọng Thiên Tử phải đối mặt với vô số cường giả vùng ngoài lãnh thổ đâu nhỉ?”

Chương 2193