Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 2247

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  “Nếu không phải vì cậu giết đám người Ahexangin thì sao Âu Lục lại không bắt tay với Hoa Quốc chúng ta chứ?” “Hơn nữa cậu vừa giết tám trong mười một lão già Hoa Sơn, cường giả ngoài lãnh thổ đã nghe được chuyện này rồi”. “Không ngại nói thật cho cậu biết, bây giờ chính là cơ hội duy nhất để cậu lấy công chuộc tội, chỉ cần cậu chịu giao tinh huyết ra thì các cường giả ngoài lãnh thổ đều có thể bỏ qua hết mọi lỗi lầm mà cậu gây ra trước đó”. Trương Tử Trần mất kiên nhẫn nói với Tiêu Chính Văn. Lão nghĩ điều kiện mà Từ Thiên Thuật đưa ra cho Tiêu Chính Văn hiện giờ đã ưu đãi đến mức không thể thương lượng được nữa. Tiêu Chính Văn ngược lại thì hay rồi, không cảm kích đã đành, còn dám xem thường Từ Thiên Thuật? “Cậu Tiêu, thật ra cậu Trương nói chỉ là một phần thôi, tôi nghĩ cậu đã là vua Bắc Lương Hoa Quốc thì nên góp phần sức lực cho Hoa Quốc, hơn nữa là vua Bắc Lương được người dân kính mến ngưỡng mộ, đây chẳng phải là nghĩa vụ cậu nên làm sao?” Ông Tần cũng mỉm cười nhìn Tiêu Chính Văn nói. Ông ta nghĩ lý do của mình đã vô cùng đầy đủ, Tiêu Chính Văn không có lý do để từ chối. “Ha ha ha…” Nghe thế Tiêu Chính Văn ngửa mặt lên cười, vừa cười vừa lắc đầu lia lịa nói: “Hai người đúng là rất biết cách công kích người khác bằng lời nói đấy. Nếu tôi không đưa tinh huyết của mình thì không trung thành với Hoa Quốc, không có nghĩa vụ với người dân à?” “Hai người cũng ngây thơ thật, dùng người dân Hoa Quốc để ép buộc Tiêu Chính Văn tôi ư?” Sắc mặt Tiêu Chính Văn bỗng trở nên lạnh như băng. “Cậu Tiêu, tôi nghĩ cậu có chút hiểu lầm với năm đại danh sơn, nhưng chuyện này liên quan đến đại cục, mong cậu Tiêu có thể suy xét cẩn thận đến Quốc Vận trăm năm của Hoa Quốc”. Ông Tần mỉm cười lên tiếng khuyên nhủ. “Không cần suy nghĩ nữa, chuyện này không thể được. Hơn nữa tinh huyết của tôi tuyệt đối không thể giao cho bất kỳ ai, bây giờ không thể, sau này càng không”. Tiêu Chính Văn lạnh lùng từ chối thẳng thừng. “Tiêu Chính Văn, cậu phải nghĩ cho kỹ, nếu trận đấu lần này thất bại vì sự ích kỷ của cậu thì mọi trách nhiệm đều do một mình cậu gánh lấy”. Mặt Trương Tử Trần đỏ bừng chỉ vào Tiêu Chính Văn tức giận quát. “Hừ! Nếu thắng cũng chẳng liên quan gì đến Tiêu Chính Văn tôi nhỉ? Không có đâu! Các người nghĩ tôi không biết ý đồ của các người sao?” “Chẳng qua là muốn sau khi lấy tinh huyết của tôi đi thì sẽ dồn tôi vào chỗ chết, loại thủ đoạn này không cần dùng với Tiêu Chính Văn tôi đâu”.Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  “Nếu không phải vì cậu giết đám người Ahexangin thì sao Âu Lục lại không bắt tay với Hoa Quốc chúng ta chứ?” “Hơn nữa cậu vừa giết tám trong mười một lão già Hoa Sơn, cường giả ngoài lãnh thổ đã nghe được chuyện này rồi”. “Không ngại nói thật cho cậu biết, bây giờ chính là cơ hội duy nhất để cậu lấy công chuộc tội, chỉ cần cậu chịu giao tinh huyết ra thì các cường giả ngoài lãnh thổ đều có thể bỏ qua hết mọi lỗi lầm mà cậu gây ra trước đó”. Trương Tử Trần mất kiên nhẫn nói với Tiêu Chính Văn. Lão nghĩ điều kiện mà Từ Thiên Thuật đưa ra cho Tiêu Chính Văn hiện giờ đã ưu đãi đến mức không thể thương lượng được nữa. Tiêu Chính Văn ngược lại thì hay rồi, không cảm kích đã đành, còn dám xem thường Từ Thiên Thuật? “Cậu Tiêu, thật ra cậu Trương nói chỉ là một phần thôi, tôi nghĩ cậu đã là vua Bắc Lương Hoa Quốc thì nên góp phần sức lực cho Hoa Quốc, hơn nữa là vua Bắc Lương được người dân kính mến ngưỡng mộ, đây chẳng phải là nghĩa vụ cậu nên làm sao?” Ông Tần cũng mỉm cười nhìn Tiêu Chính Văn nói. Ông ta nghĩ lý do của mình đã vô cùng đầy đủ, Tiêu Chính Văn không có lý do để từ chối. “Ha ha ha…” Nghe thế Tiêu Chính Văn ngửa mặt lên cười, vừa cười vừa lắc đầu lia lịa nói: “Hai người đúng là rất biết cách công kích người khác bằng lời nói đấy. Nếu tôi không đưa tinh huyết của mình thì không trung thành với Hoa Quốc, không có nghĩa vụ với người dân à?” “Hai người cũng ngây thơ thật, dùng người dân Hoa Quốc để ép buộc Tiêu Chính Văn tôi ư?” Sắc mặt Tiêu Chính Văn bỗng trở nên lạnh như băng. “Cậu Tiêu, tôi nghĩ cậu có chút hiểu lầm với năm đại danh sơn, nhưng chuyện này liên quan đến đại cục, mong cậu Tiêu có thể suy xét cẩn thận đến Quốc Vận trăm năm của Hoa Quốc”. Ông Tần mỉm cười lên tiếng khuyên nhủ. “Không cần suy nghĩ nữa, chuyện này không thể được. Hơn nữa tinh huyết của tôi tuyệt đối không thể giao cho bất kỳ ai, bây giờ không thể, sau này càng không”. Tiêu Chính Văn lạnh lùng từ chối thẳng thừng. “Tiêu Chính Văn, cậu phải nghĩ cho kỹ, nếu trận đấu lần này thất bại vì sự ích kỷ của cậu thì mọi trách nhiệm đều do một mình cậu gánh lấy”. Mặt Trương Tử Trần đỏ bừng chỉ vào Tiêu Chính Văn tức giận quát. “Hừ! Nếu thắng cũng chẳng liên quan gì đến Tiêu Chính Văn tôi nhỉ? Không có đâu! Các người nghĩ tôi không biết ý đồ của các người sao?” “Chẳng qua là muốn sau khi lấy tinh huyết của tôi đi thì sẽ dồn tôi vào chỗ chết, loại thủ đoạn này không cần dùng với Tiêu Chính Văn tôi đâu”.Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  “Nếu không phải vì cậu giết đám người Ahexangin thì sao Âu Lục lại không bắt tay với Hoa Quốc chúng ta chứ?” “Hơn nữa cậu vừa giết tám trong mười một lão già Hoa Sơn, cường giả ngoài lãnh thổ đã nghe được chuyện này rồi”. “Không ngại nói thật cho cậu biết, bây giờ chính là cơ hội duy nhất để cậu lấy công chuộc tội, chỉ cần cậu chịu giao tinh huyết ra thì các cường giả ngoài lãnh thổ đều có thể bỏ qua hết mọi lỗi lầm mà cậu gây ra trước đó”. Trương Tử Trần mất kiên nhẫn nói với Tiêu Chính Văn. Lão nghĩ điều kiện mà Từ Thiên Thuật đưa ra cho Tiêu Chính Văn hiện giờ đã ưu đãi đến mức không thể thương lượng được nữa. Tiêu Chính Văn ngược lại thì hay rồi, không cảm kích đã đành, còn dám xem thường Từ Thiên Thuật? “Cậu Tiêu, thật ra cậu Trương nói chỉ là một phần thôi, tôi nghĩ cậu đã là vua Bắc Lương Hoa Quốc thì nên góp phần sức lực cho Hoa Quốc, hơn nữa là vua Bắc Lương được người dân kính mến ngưỡng mộ, đây chẳng phải là nghĩa vụ cậu nên làm sao?” Ông Tần cũng mỉm cười nhìn Tiêu Chính Văn nói. Ông ta nghĩ lý do của mình đã vô cùng đầy đủ, Tiêu Chính Văn không có lý do để từ chối. “Ha ha ha…” Nghe thế Tiêu Chính Văn ngửa mặt lên cười, vừa cười vừa lắc đầu lia lịa nói: “Hai người đúng là rất biết cách công kích người khác bằng lời nói đấy. Nếu tôi không đưa tinh huyết của mình thì không trung thành với Hoa Quốc, không có nghĩa vụ với người dân à?” “Hai người cũng ngây thơ thật, dùng người dân Hoa Quốc để ép buộc Tiêu Chính Văn tôi ư?” Sắc mặt Tiêu Chính Văn bỗng trở nên lạnh như băng. “Cậu Tiêu, tôi nghĩ cậu có chút hiểu lầm với năm đại danh sơn, nhưng chuyện này liên quan đến đại cục, mong cậu Tiêu có thể suy xét cẩn thận đến Quốc Vận trăm năm của Hoa Quốc”. Ông Tần mỉm cười lên tiếng khuyên nhủ. “Không cần suy nghĩ nữa, chuyện này không thể được. Hơn nữa tinh huyết của tôi tuyệt đối không thể giao cho bất kỳ ai, bây giờ không thể, sau này càng không”. Tiêu Chính Văn lạnh lùng từ chối thẳng thừng. “Tiêu Chính Văn, cậu phải nghĩ cho kỹ, nếu trận đấu lần này thất bại vì sự ích kỷ của cậu thì mọi trách nhiệm đều do một mình cậu gánh lấy”. Mặt Trương Tử Trần đỏ bừng chỉ vào Tiêu Chính Văn tức giận quát. “Hừ! Nếu thắng cũng chẳng liên quan gì đến Tiêu Chính Văn tôi nhỉ? Không có đâu! Các người nghĩ tôi không biết ý đồ của các người sao?” “Chẳng qua là muốn sau khi lấy tinh huyết của tôi đi thì sẽ dồn tôi vào chỗ chết, loại thủ đoạn này không cần dùng với Tiêu Chính Văn tôi đâu”.Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Chương 2247