Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 2292
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Vừa nghe thế, đám người không khỏi rộ lên một trận nhốn nháo. Mặc dù vua Arthur bị Tiêu Chính Văn giết cách đây một tháng. Nhưng uy danh của cụ ta vẫn không hề giảm. Người có thể đánh bại vua Arthur gần như là đỉnh cao của sức chiến đấu trong thời hiện đại. Tiếp sau đó cường giả ngoài lãnh thổ của các thế lực khác cũng lần lượt bước lên, bên dưới càng nhốn nháo bàn tán. Nhưng Tiêu Chính Văn lại không thèm để ý gì đến đám người này, mà vẫn luôn tìm kiếm ba người Vy Hào. Không lâu sau, chỉ thấy ba người đàn ông phương Đông mặc bộ kiếm phục võ sĩ sải bước dài đi lên bục cao. Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn ba người này, tiện tay bưng tách trà nhấp một hớp trà. “Chủ thượng, ba người Vy Hào cử đến lần này đều không thể xem thường, cậu nhìn người kia, so ra thì là người có thực lực yếu nhất, nhưng cũng là người sáng lập ra thanh dao gãy của Vy Hào! Kokura Nosuke!” Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân chỉ vào một người đàn ông thấp bé cao chỉ khoảng một mét năm mươi. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Ừ, ba người mà Vy Hào cử đến đều có sở trường của riêng mình, người áo trắng ở giữa mới là người nguy hiểm nhất”. Ồ! Độ Thiên Chân Nhân không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể nhìn ra thực lực của đối phương. “Chủ thượng, cậu nói đúng, người kia tên là Hosoda Shinsuke, là em họ của tín trưởng, cũng từng là ông lớn một phương của Vy Hào. Nghe nói người này đã có thực lực cảnh giới Thiên Thần ba sao”. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, có thể nhận ra đối phương là cảnh giới Thiên Thần ba sao từ khí tức của người đó. Sau khi ba người bước lên bục cao, bên dưới cũng xôn xao thảo luận. Ai cũng biết lần trước Hoa Quốc thất bại đều do ba người này. Lần này Hoa Quốc có thể rửa được mối nhục trước hay không vẫn chưa thể biết. Dù sao trong các cường giả ngoài lãnh thổ quay về lần này, số lượng cường giả cảnh giới Thiên Thần không nhiều, một người Âu Lục, một người Hoa Quốc, một người Vy Hào. Nói cách khác bây giờ trên sàn đấu đã diễn ra bộ kịch lớn “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Hoa Quốc và Vy Hào là kẻ thù sống chết với nhau không cần nói nữa. Sự ủng hộ hay phản đối của cường giả cảnh giới Thiên Thần ba sao đó có thể quyết định thắng bại của trận đấu này. Còn phía Mỹ Lục, mặc dù cũng có một cường giả cảnh giới Thiên Thần ba sao quay về. Nhưng so với ba cường giả cảnh giới Thiên Thần ba sao lão làng trước đó, người này chỉ vừa đột phá cảnh giới, thực lực cách biệt rất lớn với cảnh giới Thiên Thần hai sao. Thế nên gần như có thể không cần suy xét đến. Đúng lúc này, một ông lão bên cạnh nhìn về phía Tiêu Chính Văn nhiệt tình chào hỏi: “Cậu thanh niên, chúng ta lại gặp nhau rồi, mong rằng Hoa Quốc các cậu có thể giành chiến thắng trong trận đấu này”. Ông lão chính là Alan mà trước đó đã trò chuyện trong quán trà với Tiêu Chính Văn. “Mong được như lời chúc của ông”.Tiêu Chính Văn cũng mỉm cười giơ tách trà lên.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Vừa nghe thế, đám người không khỏi rộ lên một trận nhốn nháo. Mặc dù vua Arthur bị Tiêu Chính Văn giết cách đây một tháng. Nhưng uy danh của cụ ta vẫn không hề giảm. Người có thể đánh bại vua Arthur gần như là đỉnh cao của sức chiến đấu trong thời hiện đại. Tiếp sau đó cường giả ngoài lãnh thổ của các thế lực khác cũng lần lượt bước lên, bên dưới càng nhốn nháo bàn tán. Nhưng Tiêu Chính Văn lại không thèm để ý gì đến đám người này, mà vẫn luôn tìm kiếm ba người Vy Hào. Không lâu sau, chỉ thấy ba người đàn ông phương Đông mặc bộ kiếm phục võ sĩ sải bước dài đi lên bục cao. Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn ba người này, tiện tay bưng tách trà nhấp một hớp trà. “Chủ thượng, ba người Vy Hào cử đến lần này đều không thể xem thường, cậu nhìn người kia, so ra thì là người có thực lực yếu nhất, nhưng cũng là người sáng lập ra thanh dao gãy của Vy Hào! Kokura Nosuke!” Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân chỉ vào một người đàn ông thấp bé cao chỉ khoảng một mét năm mươi. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Ừ, ba người mà Vy Hào cử đến đều có sở trường của riêng mình, người áo trắng ở giữa mới là người nguy hiểm nhất”. Ồ! Độ Thiên Chân Nhân không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể nhìn ra thực lực của đối phương. “Chủ thượng, cậu nói đúng, người kia tên là Hosoda Shinsuke, là em họ của tín trưởng, cũng từng là ông lớn một phương của Vy Hào. Nghe nói người này đã có thực lực cảnh giới Thiên Thần ba sao”. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, có thể nhận ra đối phương là cảnh giới Thiên Thần ba sao từ khí tức của người đó. Sau khi ba người bước lên bục cao, bên dưới cũng xôn xao thảo luận. Ai cũng biết lần trước Hoa Quốc thất bại đều do ba người này. Lần này Hoa Quốc có thể rửa được mối nhục trước hay không vẫn chưa thể biết. Dù sao trong các cường giả ngoài lãnh thổ quay về lần này, số lượng cường giả cảnh giới Thiên Thần không nhiều, một người Âu Lục, một người Hoa Quốc, một người Vy Hào. Nói cách khác bây giờ trên sàn đấu đã diễn ra bộ kịch lớn “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Hoa Quốc và Vy Hào là kẻ thù sống chết với nhau không cần nói nữa. Sự ủng hộ hay phản đối của cường giả cảnh giới Thiên Thần ba sao đó có thể quyết định thắng bại của trận đấu này. Còn phía Mỹ Lục, mặc dù cũng có một cường giả cảnh giới Thiên Thần ba sao quay về. Nhưng so với ba cường giả cảnh giới Thiên Thần ba sao lão làng trước đó, người này chỉ vừa đột phá cảnh giới, thực lực cách biệt rất lớn với cảnh giới Thiên Thần hai sao. Thế nên gần như có thể không cần suy xét đến. Đúng lúc này, một ông lão bên cạnh nhìn về phía Tiêu Chính Văn nhiệt tình chào hỏi: “Cậu thanh niên, chúng ta lại gặp nhau rồi, mong rằng Hoa Quốc các cậu có thể giành chiến thắng trong trận đấu này”. Ông lão chính là Alan mà trước đó đã trò chuyện trong quán trà với Tiêu Chính Văn. “Mong được như lời chúc của ông”.Tiêu Chính Văn cũng mỉm cười giơ tách trà lên.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Vừa nghe thế, đám người không khỏi rộ lên một trận nhốn nháo. Mặc dù vua Arthur bị Tiêu Chính Văn giết cách đây một tháng. Nhưng uy danh của cụ ta vẫn không hề giảm. Người có thể đánh bại vua Arthur gần như là đỉnh cao của sức chiến đấu trong thời hiện đại. Tiếp sau đó cường giả ngoài lãnh thổ của các thế lực khác cũng lần lượt bước lên, bên dưới càng nhốn nháo bàn tán. Nhưng Tiêu Chính Văn lại không thèm để ý gì đến đám người này, mà vẫn luôn tìm kiếm ba người Vy Hào. Không lâu sau, chỉ thấy ba người đàn ông phương Đông mặc bộ kiếm phục võ sĩ sải bước dài đi lên bục cao. Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn ba người này, tiện tay bưng tách trà nhấp một hớp trà. “Chủ thượng, ba người Vy Hào cử đến lần này đều không thể xem thường, cậu nhìn người kia, so ra thì là người có thực lực yếu nhất, nhưng cũng là người sáng lập ra thanh dao gãy của Vy Hào! Kokura Nosuke!” Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân chỉ vào một người đàn ông thấp bé cao chỉ khoảng một mét năm mươi. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Ừ, ba người mà Vy Hào cử đến đều có sở trường của riêng mình, người áo trắng ở giữa mới là người nguy hiểm nhất”. Ồ! Độ Thiên Chân Nhân không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể nhìn ra thực lực của đối phương. “Chủ thượng, cậu nói đúng, người kia tên là Hosoda Shinsuke, là em họ của tín trưởng, cũng từng là ông lớn một phương của Vy Hào. Nghe nói người này đã có thực lực cảnh giới Thiên Thần ba sao”. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, có thể nhận ra đối phương là cảnh giới Thiên Thần ba sao từ khí tức của người đó. Sau khi ba người bước lên bục cao, bên dưới cũng xôn xao thảo luận. Ai cũng biết lần trước Hoa Quốc thất bại đều do ba người này. Lần này Hoa Quốc có thể rửa được mối nhục trước hay không vẫn chưa thể biết. Dù sao trong các cường giả ngoài lãnh thổ quay về lần này, số lượng cường giả cảnh giới Thiên Thần không nhiều, một người Âu Lục, một người Hoa Quốc, một người Vy Hào. Nói cách khác bây giờ trên sàn đấu đã diễn ra bộ kịch lớn “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Hoa Quốc và Vy Hào là kẻ thù sống chết với nhau không cần nói nữa. Sự ủng hộ hay phản đối của cường giả cảnh giới Thiên Thần ba sao đó có thể quyết định thắng bại của trận đấu này. Còn phía Mỹ Lục, mặc dù cũng có một cường giả cảnh giới Thiên Thần ba sao quay về. Nhưng so với ba cường giả cảnh giới Thiên Thần ba sao lão làng trước đó, người này chỉ vừa đột phá cảnh giới, thực lực cách biệt rất lớn với cảnh giới Thiên Thần hai sao. Thế nên gần như có thể không cần suy xét đến. Đúng lúc này, một ông lão bên cạnh nhìn về phía Tiêu Chính Văn nhiệt tình chào hỏi: “Cậu thanh niên, chúng ta lại gặp nhau rồi, mong rằng Hoa Quốc các cậu có thể giành chiến thắng trong trận đấu này”. Ông lão chính là Alan mà trước đó đã trò chuyện trong quán trà với Tiêu Chính Văn. “Mong được như lời chúc của ông”.Tiêu Chính Văn cũng mỉm cười giơ tách trà lên.