Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 2295
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Hơn nữa Từ Thiên Thuật là đỉnh cao cảnh giới Thiên Thần ba sao nên muốn thua cũng khó. Lúc này không báo thù thì còn đợi đến khi nào? “Vậy được, chỉ là tôi mong các ông đừng hối hận vì quyết định này”. Cao thủ bên phía Phi Lục cười khẩy. Mặc dù ba người bên Vy Hào nãy giờ không đáp lời nhưng Hosoda Shinsuke quay đầu lại nhìn Kokura Nosuke. Kokura Nosuke khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy. Trương Thế Phong lạnh lùng hừ một tiếng, sải bước đi đến vị trí chính giữa võ đài móc ngón tay với Kokura Nosuke. “Ông Trương, phải cẩn thận, không thể khinh địch”. Triệu Thắng ở một bên nói. “Hừ! Chỉ là đám chuột nhắt, có gì đáng nhắc đến chứ? Giết bọn chúng chỉ như giết gà giết chó thôi”. Trương Thế Phong chắp một tay sau lưng, vô cùng kiêu ngạo, khí tức bao trùm cả đấu trường khinh thường nói. Từ Thiên Thuật cũng gật đầu lia lịa, chỉ xét riêng về cảnh giới thì Kokura Nosuke cũng không phải là đối thủ của Trương Thế Phong. Thế nên Từ Thiên Thuật không quá quan tâm đến trận đấu này, chỉ quan tâm đến cao thủ thật sự của đối phương là Hosoda Shinsuke mà thôi. Kokura Nosuke chỉ là một thuộc hạ của gia tộc Oda mà thôi, thời chiến quốc của Vy Hào, Kokura cũng chưa từng có chiến tích hơn người, nhưng Trương Thế Phong thì khác, không chỉ đại sát tứ phía lúc ở thế tục. Dù đến ngoài lãnh thổ cũng là một ngôi sao mới chói mắt. Cộng thêm Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương, cụ ta càng thêm có sức uy hiếp, cho dù ở bất kỳ phương diện nào cũng đủ để chèn ép Kokura Nosuke. “Ông chắc là muốn đánh với tôi chứ?” Kokura Nosuke lạnh lùng nhìn Trương Thế Phong. “Giết mày, chỉ cần một tay là đủ! Lăn xuống đây”. Trương Thế Phong vô cùng kiêu ngạo chỉ vào Kokura Nosuke. Cụ ta nghĩ trong ba người Vy Hào thì Kokura Nosuke là người yếu nhất. Ngay cả khi mình thể hiện thực lực trước mặt người dân Hoa Quốc thì cũng phải khiến hắn văng máu với tư thái chèn ép. Dứt lời, Trương Thế Phong vẫn chắp một tay ra sau lưng, cao ngạo nói: “Hôm nay tôi phải báo thù cho các tiền bối Hoa Quốc, rửa sạch mối thù này”. Kokura Nosuke cười khẩy nói: “Mong ông đừng hối hận”. Dứt lời, cơ thể Kokura Nosuke bỗng xoẹt qua. Ngay sau đó trên bầu trời xuất hiện vô số ảo ảnh của Kokura Nosuke, thậm chí ngay cả ánh mặt trời cũng bị che lại. Kokura Nosuke vừa ra tay đã dùng chiêu Đoạn Đao Lưu và Đông Cực Nhẫn Thuật kết hợp tạo ra đòn hiểm.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Hơn nữa Từ Thiên Thuật là đỉnh cao cảnh giới Thiên Thần ba sao nên muốn thua cũng khó. Lúc này không báo thù thì còn đợi đến khi nào? “Vậy được, chỉ là tôi mong các ông đừng hối hận vì quyết định này”. Cao thủ bên phía Phi Lục cười khẩy. Mặc dù ba người bên Vy Hào nãy giờ không đáp lời nhưng Hosoda Shinsuke quay đầu lại nhìn Kokura Nosuke. Kokura Nosuke khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy. Trương Thế Phong lạnh lùng hừ một tiếng, sải bước đi đến vị trí chính giữa võ đài móc ngón tay với Kokura Nosuke. “Ông Trương, phải cẩn thận, không thể khinh địch”. Triệu Thắng ở một bên nói. “Hừ! Chỉ là đám chuột nhắt, có gì đáng nhắc đến chứ? Giết bọn chúng chỉ như giết gà giết chó thôi”. Trương Thế Phong chắp một tay sau lưng, vô cùng kiêu ngạo, khí tức bao trùm cả đấu trường khinh thường nói. Từ Thiên Thuật cũng gật đầu lia lịa, chỉ xét riêng về cảnh giới thì Kokura Nosuke cũng không phải là đối thủ của Trương Thế Phong. Thế nên Từ Thiên Thuật không quá quan tâm đến trận đấu này, chỉ quan tâm đến cao thủ thật sự của đối phương là Hosoda Shinsuke mà thôi. Kokura Nosuke chỉ là một thuộc hạ của gia tộc Oda mà thôi, thời chiến quốc của Vy Hào, Kokura cũng chưa từng có chiến tích hơn người, nhưng Trương Thế Phong thì khác, không chỉ đại sát tứ phía lúc ở thế tục. Dù đến ngoài lãnh thổ cũng là một ngôi sao mới chói mắt. Cộng thêm Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương, cụ ta càng thêm có sức uy hiếp, cho dù ở bất kỳ phương diện nào cũng đủ để chèn ép Kokura Nosuke. “Ông chắc là muốn đánh với tôi chứ?” Kokura Nosuke lạnh lùng nhìn Trương Thế Phong. “Giết mày, chỉ cần một tay là đủ! Lăn xuống đây”. Trương Thế Phong vô cùng kiêu ngạo chỉ vào Kokura Nosuke. Cụ ta nghĩ trong ba người Vy Hào thì Kokura Nosuke là người yếu nhất. Ngay cả khi mình thể hiện thực lực trước mặt người dân Hoa Quốc thì cũng phải khiến hắn văng máu với tư thái chèn ép. Dứt lời, Trương Thế Phong vẫn chắp một tay ra sau lưng, cao ngạo nói: “Hôm nay tôi phải báo thù cho các tiền bối Hoa Quốc, rửa sạch mối thù này”. Kokura Nosuke cười khẩy nói: “Mong ông đừng hối hận”. Dứt lời, cơ thể Kokura Nosuke bỗng xoẹt qua. Ngay sau đó trên bầu trời xuất hiện vô số ảo ảnh của Kokura Nosuke, thậm chí ngay cả ánh mặt trời cũng bị che lại. Kokura Nosuke vừa ra tay đã dùng chiêu Đoạn Đao Lưu và Đông Cực Nhẫn Thuật kết hợp tạo ra đòn hiểm.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Hơn nữa Từ Thiên Thuật là đỉnh cao cảnh giới Thiên Thần ba sao nên muốn thua cũng khó. Lúc này không báo thù thì còn đợi đến khi nào? “Vậy được, chỉ là tôi mong các ông đừng hối hận vì quyết định này”. Cao thủ bên phía Phi Lục cười khẩy. Mặc dù ba người bên Vy Hào nãy giờ không đáp lời nhưng Hosoda Shinsuke quay đầu lại nhìn Kokura Nosuke. Kokura Nosuke khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy. Trương Thế Phong lạnh lùng hừ một tiếng, sải bước đi đến vị trí chính giữa võ đài móc ngón tay với Kokura Nosuke. “Ông Trương, phải cẩn thận, không thể khinh địch”. Triệu Thắng ở một bên nói. “Hừ! Chỉ là đám chuột nhắt, có gì đáng nhắc đến chứ? Giết bọn chúng chỉ như giết gà giết chó thôi”. Trương Thế Phong chắp một tay sau lưng, vô cùng kiêu ngạo, khí tức bao trùm cả đấu trường khinh thường nói. Từ Thiên Thuật cũng gật đầu lia lịa, chỉ xét riêng về cảnh giới thì Kokura Nosuke cũng không phải là đối thủ của Trương Thế Phong. Thế nên Từ Thiên Thuật không quá quan tâm đến trận đấu này, chỉ quan tâm đến cao thủ thật sự của đối phương là Hosoda Shinsuke mà thôi. Kokura Nosuke chỉ là một thuộc hạ của gia tộc Oda mà thôi, thời chiến quốc của Vy Hào, Kokura cũng chưa từng có chiến tích hơn người, nhưng Trương Thế Phong thì khác, không chỉ đại sát tứ phía lúc ở thế tục. Dù đến ngoài lãnh thổ cũng là một ngôi sao mới chói mắt. Cộng thêm Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương, cụ ta càng thêm có sức uy hiếp, cho dù ở bất kỳ phương diện nào cũng đủ để chèn ép Kokura Nosuke. “Ông chắc là muốn đánh với tôi chứ?” Kokura Nosuke lạnh lùng nhìn Trương Thế Phong. “Giết mày, chỉ cần một tay là đủ! Lăn xuống đây”. Trương Thế Phong vô cùng kiêu ngạo chỉ vào Kokura Nosuke. Cụ ta nghĩ trong ba người Vy Hào thì Kokura Nosuke là người yếu nhất. Ngay cả khi mình thể hiện thực lực trước mặt người dân Hoa Quốc thì cũng phải khiến hắn văng máu với tư thái chèn ép. Dứt lời, Trương Thế Phong vẫn chắp một tay ra sau lưng, cao ngạo nói: “Hôm nay tôi phải báo thù cho các tiền bối Hoa Quốc, rửa sạch mối thù này”. Kokura Nosuke cười khẩy nói: “Mong ông đừng hối hận”. Dứt lời, cơ thể Kokura Nosuke bỗng xoẹt qua. Ngay sau đó trên bầu trời xuất hiện vô số ảo ảnh của Kokura Nosuke, thậm chí ngay cả ánh mặt trời cũng bị che lại. Kokura Nosuke vừa ra tay đã dùng chiêu Đoạn Đao Lưu và Đông Cực Nhẫn Thuật kết hợp tạo ra đòn hiểm.