Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 2413
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Là tôi!” Tiêu Chính Văn thẳng thừng đáp lời! “Ngồi đi!” Trần Thiên Quốc làm động tác tay tỏ ý mời! Dù gì địa vị của Trần Thiên Quốc ở Sơn Thành cũng có thể khiến cho bất cứ ai nghe mà chấn động, vậy nên khí thế khắp người Trần Thiên Quốc cũng cực kỳ mạnh mẽ, trong ánh mắt còn loé lên uy áp vô hình! Ngay cả mấy nhân viên trong tiệm cũng cảm nhận được cảm giác áp bức khiến người ta khó mà chịu đựng nổi. Nếu đổi lại là người khác, đừng nói là ngồi, chỉ đứng trước mặt ông ta thôi cũng sẽ run lên cầm cập. Chỉ là Tiêu Chính Văn lại giống như chẳng quan tâm, sải bước đi tới phía đối diện sô pha rồi ngồi xuống, ánh mắt bình thản nhìn về phía Trần Thiên Quốc. “Ở trước mặt tôi mà cậu vẫn có thể trấn tĩnh bình thản như vậy, xem ra quả thực cậu cũng có những điểm hơn người!” Trần Thiên Quốc híp mắt đánh giá Tiêu Chính Văn, rồi khen anh một câu! Tiêu Chính Văn cười thầm trong lòng nhưng không đáp lại. “Tôi đoán chắc cậu cũng biết tôi là ai rồi nhỉ, tôi tên là Trần Thiên Quốc!” Trần Thiên Quốc nhìn về phía Tiêu Chính Văn bằng vẻ mặt cao ngạo! Cả Sơn Thành này, có mấy người là không biết tới đại danh của Trần Thiên Quốc ông ta? Trong lòng đang toan tính sau khi Tiêu Chính Văn nghe thấy tên của mình nhất định sẽ tỏ ra vâng vâng dạ dạ, thậm chí còn đứng dậy nịnh nọt. Tới lúc đó, bản thân lại bắt đầu hỏi tội cậu ta, dùng đạo lý nói cho cậu ta hiểu, bảo cậu ta tránh xa con gái mình một chút, Tiêu Chính Văn nhất định sẽ nghe theo! “Xin lỗi, thật sự chưa nghe tới bao giờ!” Tiêu Chính Văn khẽ cười nói. Tiêu Chính Văn không phải đang cố tình làm bẽ mặt ông ta mà là quả thực anh chưa từng nghe qua cái tên Trần Thiên Quốc! Dù gì người có thể lọt vào trong tai của Tiêu Chính Văn, kém nhất cũng là mấy viện trưởng các viện của năm đại danh sơn. Ngoài ra, ngay cả hứng thú nghe Tiêu Chính Văn cũng chẳng có nốt! Dù là một số nhân vật lớn trên quốc tế, ở trước mặt Tiêu Chính Văn, có ai là không tỏ ra cung kính. Ngay cả tên của nguyên thủ một số quốc gia thì cũng chưa chắc Tiêu Chính Văn đã có thể nói ra được! Dẫu sao trên thế giới cũng có tới hơn một trăm quốc gia, Tiêu Chính Văn làm gì có thời gian để ghi nhớ hết tên của bọn họ? Lên tới cảnh giới như Tiêu Chính Văn bây giờ thì đã xem nhẹ tất cả mọi thứ trên thế gian này từ lâu, thân phận địa vị gì cũng chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi! “Cậu! Cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không hả?” Ông Đinh ngồi cạnh lập tức nổi điên, đập mạnh lên bàn, lạnh lùng quát tháo. Trần Thiên Quốc là nhân vật lớn rất có quyền thế của Sơn Thành đó, Tiêu Chính Văn lại dám nói bản thân chưa từng nghe nói tới bao giờ?
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Là tôi!” Tiêu Chính Văn thẳng thừng đáp lời! “Ngồi đi!” Trần Thiên Quốc làm động tác tay tỏ ý mời! Dù gì địa vị của Trần Thiên Quốc ở Sơn Thành cũng có thể khiến cho bất cứ ai nghe mà chấn động, vậy nên khí thế khắp người Trần Thiên Quốc cũng cực kỳ mạnh mẽ, trong ánh mắt còn loé lên uy áp vô hình! Ngay cả mấy nhân viên trong tiệm cũng cảm nhận được cảm giác áp bức khiến người ta khó mà chịu đựng nổi. Nếu đổi lại là người khác, đừng nói là ngồi, chỉ đứng trước mặt ông ta thôi cũng sẽ run lên cầm cập. Chỉ là Tiêu Chính Văn lại giống như chẳng quan tâm, sải bước đi tới phía đối diện sô pha rồi ngồi xuống, ánh mắt bình thản nhìn về phía Trần Thiên Quốc. “Ở trước mặt tôi mà cậu vẫn có thể trấn tĩnh bình thản như vậy, xem ra quả thực cậu cũng có những điểm hơn người!” Trần Thiên Quốc híp mắt đánh giá Tiêu Chính Văn, rồi khen anh một câu! Tiêu Chính Văn cười thầm trong lòng nhưng không đáp lại. “Tôi đoán chắc cậu cũng biết tôi là ai rồi nhỉ, tôi tên là Trần Thiên Quốc!” Trần Thiên Quốc nhìn về phía Tiêu Chính Văn bằng vẻ mặt cao ngạo! Cả Sơn Thành này, có mấy người là không biết tới đại danh của Trần Thiên Quốc ông ta? Trong lòng đang toan tính sau khi Tiêu Chính Văn nghe thấy tên của mình nhất định sẽ tỏ ra vâng vâng dạ dạ, thậm chí còn đứng dậy nịnh nọt. Tới lúc đó, bản thân lại bắt đầu hỏi tội cậu ta, dùng đạo lý nói cho cậu ta hiểu, bảo cậu ta tránh xa con gái mình một chút, Tiêu Chính Văn nhất định sẽ nghe theo! “Xin lỗi, thật sự chưa nghe tới bao giờ!” Tiêu Chính Văn khẽ cười nói. Tiêu Chính Văn không phải đang cố tình làm bẽ mặt ông ta mà là quả thực anh chưa từng nghe qua cái tên Trần Thiên Quốc! Dù gì người có thể lọt vào trong tai của Tiêu Chính Văn, kém nhất cũng là mấy viện trưởng các viện của năm đại danh sơn. Ngoài ra, ngay cả hứng thú nghe Tiêu Chính Văn cũng chẳng có nốt! Dù là một số nhân vật lớn trên quốc tế, ở trước mặt Tiêu Chính Văn, có ai là không tỏ ra cung kính. Ngay cả tên của nguyên thủ một số quốc gia thì cũng chưa chắc Tiêu Chính Văn đã có thể nói ra được! Dẫu sao trên thế giới cũng có tới hơn một trăm quốc gia, Tiêu Chính Văn làm gì có thời gian để ghi nhớ hết tên của bọn họ? Lên tới cảnh giới như Tiêu Chính Văn bây giờ thì đã xem nhẹ tất cả mọi thứ trên thế gian này từ lâu, thân phận địa vị gì cũng chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi! “Cậu! Cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không hả?” Ông Đinh ngồi cạnh lập tức nổi điên, đập mạnh lên bàn, lạnh lùng quát tháo. Trần Thiên Quốc là nhân vật lớn rất có quyền thế của Sơn Thành đó, Tiêu Chính Văn lại dám nói bản thân chưa từng nghe nói tới bao giờ?
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Là tôi!” Tiêu Chính Văn thẳng thừng đáp lời! “Ngồi đi!” Trần Thiên Quốc làm động tác tay tỏ ý mời! Dù gì địa vị của Trần Thiên Quốc ở Sơn Thành cũng có thể khiến cho bất cứ ai nghe mà chấn động, vậy nên khí thế khắp người Trần Thiên Quốc cũng cực kỳ mạnh mẽ, trong ánh mắt còn loé lên uy áp vô hình! Ngay cả mấy nhân viên trong tiệm cũng cảm nhận được cảm giác áp bức khiến người ta khó mà chịu đựng nổi. Nếu đổi lại là người khác, đừng nói là ngồi, chỉ đứng trước mặt ông ta thôi cũng sẽ run lên cầm cập. Chỉ là Tiêu Chính Văn lại giống như chẳng quan tâm, sải bước đi tới phía đối diện sô pha rồi ngồi xuống, ánh mắt bình thản nhìn về phía Trần Thiên Quốc. “Ở trước mặt tôi mà cậu vẫn có thể trấn tĩnh bình thản như vậy, xem ra quả thực cậu cũng có những điểm hơn người!” Trần Thiên Quốc híp mắt đánh giá Tiêu Chính Văn, rồi khen anh một câu! Tiêu Chính Văn cười thầm trong lòng nhưng không đáp lại. “Tôi đoán chắc cậu cũng biết tôi là ai rồi nhỉ, tôi tên là Trần Thiên Quốc!” Trần Thiên Quốc nhìn về phía Tiêu Chính Văn bằng vẻ mặt cao ngạo! Cả Sơn Thành này, có mấy người là không biết tới đại danh của Trần Thiên Quốc ông ta? Trong lòng đang toan tính sau khi Tiêu Chính Văn nghe thấy tên của mình nhất định sẽ tỏ ra vâng vâng dạ dạ, thậm chí còn đứng dậy nịnh nọt. Tới lúc đó, bản thân lại bắt đầu hỏi tội cậu ta, dùng đạo lý nói cho cậu ta hiểu, bảo cậu ta tránh xa con gái mình một chút, Tiêu Chính Văn nhất định sẽ nghe theo! “Xin lỗi, thật sự chưa nghe tới bao giờ!” Tiêu Chính Văn khẽ cười nói. Tiêu Chính Văn không phải đang cố tình làm bẽ mặt ông ta mà là quả thực anh chưa từng nghe qua cái tên Trần Thiên Quốc! Dù gì người có thể lọt vào trong tai của Tiêu Chính Văn, kém nhất cũng là mấy viện trưởng các viện của năm đại danh sơn. Ngoài ra, ngay cả hứng thú nghe Tiêu Chính Văn cũng chẳng có nốt! Dù là một số nhân vật lớn trên quốc tế, ở trước mặt Tiêu Chính Văn, có ai là không tỏ ra cung kính. Ngay cả tên của nguyên thủ một số quốc gia thì cũng chưa chắc Tiêu Chính Văn đã có thể nói ra được! Dẫu sao trên thế giới cũng có tới hơn một trăm quốc gia, Tiêu Chính Văn làm gì có thời gian để ghi nhớ hết tên của bọn họ? Lên tới cảnh giới như Tiêu Chính Văn bây giờ thì đã xem nhẹ tất cả mọi thứ trên thế gian này từ lâu, thân phận địa vị gì cũng chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi! “Cậu! Cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không hả?” Ông Đinh ngồi cạnh lập tức nổi điên, đập mạnh lên bàn, lạnh lùng quát tháo. Trần Thiên Quốc là nhân vật lớn rất có quyền thế của Sơn Thành đó, Tiêu Chính Văn lại dám nói bản thân chưa từng nghe nói tới bao giờ?