Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 2470
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Hai tên đệ tử nhà họ Trương nhận lấy thư mời xong quét mắt nhìn sơ qua rồi lạnh nhạt nói: “Không cần thông báo, vào đi!” Đây không phải lần đầu tiên Trần Thiên Quốc đến thăm, hai người giữ cửa cũng có ấn tượng với ông ta. Vì vậy mới không tra hỏi cặn kẽ mà cho nhóm người Trần Thiên Quốc đi qua luôn. Trần Thiên Quốc đắc ý nhận lại thư mời, cất vào ngực lần nữa rồi nói với mọi người phía sau: “Tốt lắm, mọi người đi theo tôi, tuyệt đối không được đi lung tung đâu đấy!” Nói xong, ông ta đi vào trong núi. Mấy người Trần Hân và Tiêu Chính Văn cũng bám sát theo Trần Thiên Quốc, đi vào vườn riêng của nhà họ Trương! Ngay lúc bước qua trận pháp bảo vệ núi, trong nháy mắt, một cảm giác tan hoang bỗng dưng truyền đến, Trần Hân và ông Đinh bỗng dưng rùng mình. Chỉ có sắc mặc Tiêu Chính Văn vẫn như thường, không hề bị trận pháp bảo vệ núi ảnh hưởng. Hai người Trần Thiên Quốc và ông Đinh nhẹ chân quen đường, đi thẳng tới chỗ ở phía sau núi của Trương Lăng Phong. Đây là lần đầu tiên Tiêu Chính Văn đi vào địa bàn của nhà họ Trương ở Thiên Sơn, đừng thấy nhà họ Trương chỉ nằm sát vách Thiên Sơn mà lầm, trên thực tế, toàn bộ Thiên Sơn lại trải dài ngang dọc, trùng trùng điệp điệp mấy ngàn mét. Dù nhà họ Trương chỉ nằm ven một vùng Thiên Sơn, lãnh địa cũng mênh mông vô cùng. Núi xanh trải rộng ngút mắt, tùng xanh liễu biếc, trong rừng cây còn thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng thú gọi bầy! Trần Thiên Quốc vừa đi vào bên trong vừa nghiêng đầu nhìn Tiêu Chính Văn sau lưng mình. Thấy hai mắt Tiêu Chính Văn không ngừng đánh giá xung quanh, ông ta mừng thầm. Chỉ mỗi sự mênh mông bát ngát của nhà Trương ở Thiên Sơn cũng đã đủ để chấn chỉnh ông chủ nhỏ chưa trải sự đời như Tiêu Chính Văn. Lát nữa, nhìn thấy đám người Trương Lăng Phong, Tiêu Chính Văn sẽ sợ đến mức quỳ xuống luôn là cái chắc? Đúng lúc này, bên trong núi non trùng điệp bỗng hiện lên một luồng sáng mờ chói mắt! Nhất thời, ngay cả hai ngọn núi hai bên cạnh cũng được chiếu sáng! Luồng sáng mờ này kéo dài đến tầm nửa tiếng sau mới dần dần yếu bớt. Trương Lăng Phong vẫn luôn canh giữ bên cạnh hoa Tử Tiêu lại mừng như điên, vội chìa tay ra hái đóa hoa Tử Tiêu kia xuống. Sau khi hoa Tử Tiêu đội đất trồi lên, luồng ánh sáng đó cũng dần tản đi. Ngay sau đó, mười mấy tên cao thủ cảnh giới Thiên Vương năm sao hối hả chạy về phía Trương Lăng Phong. Thấy mười mấy bóng đen xung phong lên núi, trên mặt Trần Thiên Quốc lộ vẻ đắc ý. Mười mấy cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao! Tuy bây giờ linh khí đã quay về, cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng không phải số ít, nhưng chiến trận này cũng đủ để ép cho Tiêu Chính Văn không thể ngóc đầu lên được. Trần Thiên Quốc nghiêng đầu nhìn Tiêu Chính Văn sau lưng mình, trong lòng lại khinh thường cười nhạt.Chỉ cần Trương Lăng Phong đến thì Trần Thiên Quốc có thể trở mặt với Tiêu Chính Văn.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Hai tên đệ tử nhà họ Trương nhận lấy thư mời xong quét mắt nhìn sơ qua rồi lạnh nhạt nói: “Không cần thông báo, vào đi!” Đây không phải lần đầu tiên Trần Thiên Quốc đến thăm, hai người giữ cửa cũng có ấn tượng với ông ta. Vì vậy mới không tra hỏi cặn kẽ mà cho nhóm người Trần Thiên Quốc đi qua luôn. Trần Thiên Quốc đắc ý nhận lại thư mời, cất vào ngực lần nữa rồi nói với mọi người phía sau: “Tốt lắm, mọi người đi theo tôi, tuyệt đối không được đi lung tung đâu đấy!” Nói xong, ông ta đi vào trong núi. Mấy người Trần Hân và Tiêu Chính Văn cũng bám sát theo Trần Thiên Quốc, đi vào vườn riêng của nhà họ Trương! Ngay lúc bước qua trận pháp bảo vệ núi, trong nháy mắt, một cảm giác tan hoang bỗng dưng truyền đến, Trần Hân và ông Đinh bỗng dưng rùng mình. Chỉ có sắc mặc Tiêu Chính Văn vẫn như thường, không hề bị trận pháp bảo vệ núi ảnh hưởng. Hai người Trần Thiên Quốc và ông Đinh nhẹ chân quen đường, đi thẳng tới chỗ ở phía sau núi của Trương Lăng Phong. Đây là lần đầu tiên Tiêu Chính Văn đi vào địa bàn của nhà họ Trương ở Thiên Sơn, đừng thấy nhà họ Trương chỉ nằm sát vách Thiên Sơn mà lầm, trên thực tế, toàn bộ Thiên Sơn lại trải dài ngang dọc, trùng trùng điệp điệp mấy ngàn mét. Dù nhà họ Trương chỉ nằm ven một vùng Thiên Sơn, lãnh địa cũng mênh mông vô cùng. Núi xanh trải rộng ngút mắt, tùng xanh liễu biếc, trong rừng cây còn thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng thú gọi bầy! Trần Thiên Quốc vừa đi vào bên trong vừa nghiêng đầu nhìn Tiêu Chính Văn sau lưng mình. Thấy hai mắt Tiêu Chính Văn không ngừng đánh giá xung quanh, ông ta mừng thầm. Chỉ mỗi sự mênh mông bát ngát của nhà Trương ở Thiên Sơn cũng đã đủ để chấn chỉnh ông chủ nhỏ chưa trải sự đời như Tiêu Chính Văn. Lát nữa, nhìn thấy đám người Trương Lăng Phong, Tiêu Chính Văn sẽ sợ đến mức quỳ xuống luôn là cái chắc? Đúng lúc này, bên trong núi non trùng điệp bỗng hiện lên một luồng sáng mờ chói mắt! Nhất thời, ngay cả hai ngọn núi hai bên cạnh cũng được chiếu sáng! Luồng sáng mờ này kéo dài đến tầm nửa tiếng sau mới dần dần yếu bớt. Trương Lăng Phong vẫn luôn canh giữ bên cạnh hoa Tử Tiêu lại mừng như điên, vội chìa tay ra hái đóa hoa Tử Tiêu kia xuống. Sau khi hoa Tử Tiêu đội đất trồi lên, luồng ánh sáng đó cũng dần tản đi. Ngay sau đó, mười mấy tên cao thủ cảnh giới Thiên Vương năm sao hối hả chạy về phía Trương Lăng Phong. Thấy mười mấy bóng đen xung phong lên núi, trên mặt Trần Thiên Quốc lộ vẻ đắc ý. Mười mấy cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao! Tuy bây giờ linh khí đã quay về, cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng không phải số ít, nhưng chiến trận này cũng đủ để ép cho Tiêu Chính Văn không thể ngóc đầu lên được. Trần Thiên Quốc nghiêng đầu nhìn Tiêu Chính Văn sau lưng mình, trong lòng lại khinh thường cười nhạt.Chỉ cần Trương Lăng Phong đến thì Trần Thiên Quốc có thể trở mặt với Tiêu Chính Văn.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Hai tên đệ tử nhà họ Trương nhận lấy thư mời xong quét mắt nhìn sơ qua rồi lạnh nhạt nói: “Không cần thông báo, vào đi!” Đây không phải lần đầu tiên Trần Thiên Quốc đến thăm, hai người giữ cửa cũng có ấn tượng với ông ta. Vì vậy mới không tra hỏi cặn kẽ mà cho nhóm người Trần Thiên Quốc đi qua luôn. Trần Thiên Quốc đắc ý nhận lại thư mời, cất vào ngực lần nữa rồi nói với mọi người phía sau: “Tốt lắm, mọi người đi theo tôi, tuyệt đối không được đi lung tung đâu đấy!” Nói xong, ông ta đi vào trong núi. Mấy người Trần Hân và Tiêu Chính Văn cũng bám sát theo Trần Thiên Quốc, đi vào vườn riêng của nhà họ Trương! Ngay lúc bước qua trận pháp bảo vệ núi, trong nháy mắt, một cảm giác tan hoang bỗng dưng truyền đến, Trần Hân và ông Đinh bỗng dưng rùng mình. Chỉ có sắc mặc Tiêu Chính Văn vẫn như thường, không hề bị trận pháp bảo vệ núi ảnh hưởng. Hai người Trần Thiên Quốc và ông Đinh nhẹ chân quen đường, đi thẳng tới chỗ ở phía sau núi của Trương Lăng Phong. Đây là lần đầu tiên Tiêu Chính Văn đi vào địa bàn của nhà họ Trương ở Thiên Sơn, đừng thấy nhà họ Trương chỉ nằm sát vách Thiên Sơn mà lầm, trên thực tế, toàn bộ Thiên Sơn lại trải dài ngang dọc, trùng trùng điệp điệp mấy ngàn mét. Dù nhà họ Trương chỉ nằm ven một vùng Thiên Sơn, lãnh địa cũng mênh mông vô cùng. Núi xanh trải rộng ngút mắt, tùng xanh liễu biếc, trong rừng cây còn thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng thú gọi bầy! Trần Thiên Quốc vừa đi vào bên trong vừa nghiêng đầu nhìn Tiêu Chính Văn sau lưng mình. Thấy hai mắt Tiêu Chính Văn không ngừng đánh giá xung quanh, ông ta mừng thầm. Chỉ mỗi sự mênh mông bát ngát của nhà Trương ở Thiên Sơn cũng đã đủ để chấn chỉnh ông chủ nhỏ chưa trải sự đời như Tiêu Chính Văn. Lát nữa, nhìn thấy đám người Trương Lăng Phong, Tiêu Chính Văn sẽ sợ đến mức quỳ xuống luôn là cái chắc? Đúng lúc này, bên trong núi non trùng điệp bỗng hiện lên một luồng sáng mờ chói mắt! Nhất thời, ngay cả hai ngọn núi hai bên cạnh cũng được chiếu sáng! Luồng sáng mờ này kéo dài đến tầm nửa tiếng sau mới dần dần yếu bớt. Trương Lăng Phong vẫn luôn canh giữ bên cạnh hoa Tử Tiêu lại mừng như điên, vội chìa tay ra hái đóa hoa Tử Tiêu kia xuống. Sau khi hoa Tử Tiêu đội đất trồi lên, luồng ánh sáng đó cũng dần tản đi. Ngay sau đó, mười mấy tên cao thủ cảnh giới Thiên Vương năm sao hối hả chạy về phía Trương Lăng Phong. Thấy mười mấy bóng đen xung phong lên núi, trên mặt Trần Thiên Quốc lộ vẻ đắc ý. Mười mấy cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao! Tuy bây giờ linh khí đã quay về, cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng không phải số ít, nhưng chiến trận này cũng đủ để ép cho Tiêu Chính Văn không thể ngóc đầu lên được. Trần Thiên Quốc nghiêng đầu nhìn Tiêu Chính Văn sau lưng mình, trong lòng lại khinh thường cười nhạt.Chỉ cần Trương Lăng Phong đến thì Trần Thiên Quốc có thể trở mặt với Tiêu Chính Văn.