Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 2516
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nhưng người phụ trách Hằng Sơn lại không tin thân phận của Tiêu Chính Văn đơn giản như thế, ngay cả người của năm đại danh sơn cũng không dám làm ra vụ việc giết người này. Nên mới cử người đến theo dõi Tiêu Chính Văn, hơn nữa chờ cơ hội trả thù cho Thiên Lăng Tử. “Ra tay? Sư đệ, người này không phải là người chúng ta có thể chọc vào, dù là Hằng Sơn cũng không dám động vào cậu ta”. Một người đàn ông trung niên dẫn đầu lắc đầu lia lịa. “Nhưng… nhưng anh của tôi không thể chết không minh bạch như thế chứ”. Đôi mắt của em trai Thiên Lăng Tử đỏ hoe, nhìn thấy người giết anh mình ngay trước mặt nhưng lại không thể ra tay báo thù. “Báo thù? Chỉ mấy người chúng ta ra tay thì dâng mạng cho người ta thôi. Hắn là Tiểu Thái Tông, là cao thủ đứng trong top một trăm của bảng xếp hạng võ thuật Phong Vân”. “Dù là thủ lĩnh học viện kiếm thuật Hằng Sơn chúng ta cũng chỉ đứng ngoài top một nghìn, cậu có thể đánh thắng được thủ lĩnh học viện kiếm thuật không?” Người đàn ông trung niên lạnh lùng trợn mắt nhìn Thiên Xung Tử. “Sư huynh!” Thiên Xung Tử cực kỳ không cam lòng siết chặt nắm đấm. “Đợi sư bác trở về từ vùng ngoài lãnh thổ, sẽ đòi lại công bằng cho hai anh em cậu, trước tiên cứ để cậu ta sống thêm mấy ngày nữa cũng chẳng sao. Chúng ta đi thôi”. Nói xong, người đàn ông trung niên bật nhảy, sau đó xoay người nhảy xuống từ trên tòa nhà cao mười mấy tầng. Sau khi Vương Quốc Xương đi chưa đến hai tiếng, cả giới võ thuật đều chấn động. Tiểu Thái Tông của nhà họ Quý ở ngoài lãnh thổ thế mà lại sống ẩn ở Sơn Thành. Tin tức này cứ như một quả bom hạng nặng nổ tung trong năm đại danh sơn. Sau khi biết được tin tức này, Ngô Lân là người đầu tiên cảm thấy hoảng sợ. Sau đó là đệ tử của phái Thiên Sơn. Cả Vân Kiếm Các Thiên Sơn đều chấn động. Trước đó trưởng lão của Vân Kiếm Các còn một lòng muốn trả thù cho con trai của mình, nhưng khi nghe đến ba chữ Tiểu Thái Tông thì lập tức đánh bay ý nghĩ không thực tế này. Cả năm đại danh sơn gần như cùng lúc lan truyền tin tức muốn cử người đến Sơn Thành hỏi thăm Tiểu Thái Tông. Không chỉ là Hoa Quốc mà ngay cả vài thế lực ở nước ngoài khi biết được tin tức này cũng đều chấn động. Bên phía Âu Lục và Mỹ Lục ngay tức khắc cử đại diện đến Hoa Quốc để giải thích với Thiên Tử Hoa Quốc về việc thường xuyên điều động binh lính trong thời gian gần đây, chỉ là vì thay đổi phòng thủ mà thôi, chứ tuyệt đối không có ý nhắm vào Hoa Quốc. Bên phía Phi Lục thậm chí còn cử người đưa hàng nghìn tấn vàng tỏ ý cúi mình trước Hoa Quốc. Duy chỉ có Vy Hào lại có người cười nhạo: “Tiểu Thái Tông? Hắn có gì giỏi chứ? Đợi tổ thần của chúng ta khôi phục thì hắn chẳng qua chỉ là một trò cười thôi”. Dứt lời, mọi người trong phòng đều bật cười.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nhưng người phụ trách Hằng Sơn lại không tin thân phận của Tiêu Chính Văn đơn giản như thế, ngay cả người của năm đại danh sơn cũng không dám làm ra vụ việc giết người này. Nên mới cử người đến theo dõi Tiêu Chính Văn, hơn nữa chờ cơ hội trả thù cho Thiên Lăng Tử. “Ra tay? Sư đệ, người này không phải là người chúng ta có thể chọc vào, dù là Hằng Sơn cũng không dám động vào cậu ta”. Một người đàn ông trung niên dẫn đầu lắc đầu lia lịa. “Nhưng… nhưng anh của tôi không thể chết không minh bạch như thế chứ”. Đôi mắt của em trai Thiên Lăng Tử đỏ hoe, nhìn thấy người giết anh mình ngay trước mặt nhưng lại không thể ra tay báo thù. “Báo thù? Chỉ mấy người chúng ta ra tay thì dâng mạng cho người ta thôi. Hắn là Tiểu Thái Tông, là cao thủ đứng trong top một trăm của bảng xếp hạng võ thuật Phong Vân”. “Dù là thủ lĩnh học viện kiếm thuật Hằng Sơn chúng ta cũng chỉ đứng ngoài top một nghìn, cậu có thể đánh thắng được thủ lĩnh học viện kiếm thuật không?” Người đàn ông trung niên lạnh lùng trợn mắt nhìn Thiên Xung Tử. “Sư huynh!” Thiên Xung Tử cực kỳ không cam lòng siết chặt nắm đấm. “Đợi sư bác trở về từ vùng ngoài lãnh thổ, sẽ đòi lại công bằng cho hai anh em cậu, trước tiên cứ để cậu ta sống thêm mấy ngày nữa cũng chẳng sao. Chúng ta đi thôi”. Nói xong, người đàn ông trung niên bật nhảy, sau đó xoay người nhảy xuống từ trên tòa nhà cao mười mấy tầng. Sau khi Vương Quốc Xương đi chưa đến hai tiếng, cả giới võ thuật đều chấn động. Tiểu Thái Tông của nhà họ Quý ở ngoài lãnh thổ thế mà lại sống ẩn ở Sơn Thành. Tin tức này cứ như một quả bom hạng nặng nổ tung trong năm đại danh sơn. Sau khi biết được tin tức này, Ngô Lân là người đầu tiên cảm thấy hoảng sợ. Sau đó là đệ tử của phái Thiên Sơn. Cả Vân Kiếm Các Thiên Sơn đều chấn động. Trước đó trưởng lão của Vân Kiếm Các còn một lòng muốn trả thù cho con trai của mình, nhưng khi nghe đến ba chữ Tiểu Thái Tông thì lập tức đánh bay ý nghĩ không thực tế này. Cả năm đại danh sơn gần như cùng lúc lan truyền tin tức muốn cử người đến Sơn Thành hỏi thăm Tiểu Thái Tông. Không chỉ là Hoa Quốc mà ngay cả vài thế lực ở nước ngoài khi biết được tin tức này cũng đều chấn động. Bên phía Âu Lục và Mỹ Lục ngay tức khắc cử đại diện đến Hoa Quốc để giải thích với Thiên Tử Hoa Quốc về việc thường xuyên điều động binh lính trong thời gian gần đây, chỉ là vì thay đổi phòng thủ mà thôi, chứ tuyệt đối không có ý nhắm vào Hoa Quốc. Bên phía Phi Lục thậm chí còn cử người đưa hàng nghìn tấn vàng tỏ ý cúi mình trước Hoa Quốc. Duy chỉ có Vy Hào lại có người cười nhạo: “Tiểu Thái Tông? Hắn có gì giỏi chứ? Đợi tổ thần của chúng ta khôi phục thì hắn chẳng qua chỉ là một trò cười thôi”. Dứt lời, mọi người trong phòng đều bật cười.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nhưng người phụ trách Hằng Sơn lại không tin thân phận của Tiêu Chính Văn đơn giản như thế, ngay cả người của năm đại danh sơn cũng không dám làm ra vụ việc giết người này. Nên mới cử người đến theo dõi Tiêu Chính Văn, hơn nữa chờ cơ hội trả thù cho Thiên Lăng Tử. “Ra tay? Sư đệ, người này không phải là người chúng ta có thể chọc vào, dù là Hằng Sơn cũng không dám động vào cậu ta”. Một người đàn ông trung niên dẫn đầu lắc đầu lia lịa. “Nhưng… nhưng anh của tôi không thể chết không minh bạch như thế chứ”. Đôi mắt của em trai Thiên Lăng Tử đỏ hoe, nhìn thấy người giết anh mình ngay trước mặt nhưng lại không thể ra tay báo thù. “Báo thù? Chỉ mấy người chúng ta ra tay thì dâng mạng cho người ta thôi. Hắn là Tiểu Thái Tông, là cao thủ đứng trong top một trăm của bảng xếp hạng võ thuật Phong Vân”. “Dù là thủ lĩnh học viện kiếm thuật Hằng Sơn chúng ta cũng chỉ đứng ngoài top một nghìn, cậu có thể đánh thắng được thủ lĩnh học viện kiếm thuật không?” Người đàn ông trung niên lạnh lùng trợn mắt nhìn Thiên Xung Tử. “Sư huynh!” Thiên Xung Tử cực kỳ không cam lòng siết chặt nắm đấm. “Đợi sư bác trở về từ vùng ngoài lãnh thổ, sẽ đòi lại công bằng cho hai anh em cậu, trước tiên cứ để cậu ta sống thêm mấy ngày nữa cũng chẳng sao. Chúng ta đi thôi”. Nói xong, người đàn ông trung niên bật nhảy, sau đó xoay người nhảy xuống từ trên tòa nhà cao mười mấy tầng. Sau khi Vương Quốc Xương đi chưa đến hai tiếng, cả giới võ thuật đều chấn động. Tiểu Thái Tông của nhà họ Quý ở ngoài lãnh thổ thế mà lại sống ẩn ở Sơn Thành. Tin tức này cứ như một quả bom hạng nặng nổ tung trong năm đại danh sơn. Sau khi biết được tin tức này, Ngô Lân là người đầu tiên cảm thấy hoảng sợ. Sau đó là đệ tử của phái Thiên Sơn. Cả Vân Kiếm Các Thiên Sơn đều chấn động. Trước đó trưởng lão của Vân Kiếm Các còn một lòng muốn trả thù cho con trai của mình, nhưng khi nghe đến ba chữ Tiểu Thái Tông thì lập tức đánh bay ý nghĩ không thực tế này. Cả năm đại danh sơn gần như cùng lúc lan truyền tin tức muốn cử người đến Sơn Thành hỏi thăm Tiểu Thái Tông. Không chỉ là Hoa Quốc mà ngay cả vài thế lực ở nước ngoài khi biết được tin tức này cũng đều chấn động. Bên phía Âu Lục và Mỹ Lục ngay tức khắc cử đại diện đến Hoa Quốc để giải thích với Thiên Tử Hoa Quốc về việc thường xuyên điều động binh lính trong thời gian gần đây, chỉ là vì thay đổi phòng thủ mà thôi, chứ tuyệt đối không có ý nhắm vào Hoa Quốc. Bên phía Phi Lục thậm chí còn cử người đưa hàng nghìn tấn vàng tỏ ý cúi mình trước Hoa Quốc. Duy chỉ có Vy Hào lại có người cười nhạo: “Tiểu Thái Tông? Hắn có gì giỏi chứ? Đợi tổ thần của chúng ta khôi phục thì hắn chẳng qua chỉ là một trò cười thôi”. Dứt lời, mọi người trong phòng đều bật cười.