Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 2553

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Thưa ông, thật sự rất xin lỗi, bởi vì những người này đều là người Vy Hào, nên nhân viên phục vụ của khách sạn chúng tôi đã từ chối phục vụ họ!” Quản lý nở nụ cười nói. “Cái gì?” Triệu Thiên Hòa vừa nghe thấy vậy, lập tức giận tái mặt. Chỉ vì đám người Yamamoto là người Vy Hào nên nhân viên phục vụ của nhà hàng từ chối phục vụ bọn họ ư? Đây không phải đang trắng trợn tát vào mặt ông ta sao? “Gọi ông chủ của các người ra đây!” Triệu Thiên Hòa vỗ bàn, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Với danh tiếng của ông ta ở võ tông, chỉ cần một cú điện thoại, khách sạn Vạn Thịnh sẽ phải đóng cửa. Hơn nữa một khách sạn nhỏ lại dám vô lễ với ông ta, như thế sao được? Nếu không lấy lại thể diện này, đừng nói là mất mặt ở trước mặt người Vy Hào, e rằng sau này sẽ rất khó mà lăn lộn tiếp ở võ tông của Hoa Quốc. Quản lý nghe thế, không khỏi lộ vẻ khó xử. Thật ra mọi người trong khách sạn đều biết rất rõ, hậu quả của sự việc này sẽ vô cùng nghiêm cùng, nhưng dưới sức ép của dư luận thì phía khách sạn buộc phải làm thế. “Ông bị điếc sao? Tôi đang hỏi ông đấy?” Triệu Thiên Hòa hét vào mặt quản lý. “Thưa ông, khách sạn này là của chúng tôi, chúng tôi muốn phục vụ cho ai là quyền của chúng tôi!” “Hơn nữa, tối hôm qua, sao không thấy các ông ra oai với người Vy Hào, mà chạy đến quát tháo trước mặt một quản lý nhỏ bé như tôi, chẳng lẽ người của võ tông các ông làm việc như vậy sao…?” Quản lý chỉ là nhất thời sôi máu mới buông lời oán giận với Triệu Thiên Hòa vài câu. Nhưng ngay sau khi nửa câu sau được thốt ra, sắc mặt mấy người Triệu Thiên Hòa lập tức thay đổi. Trước khi quản lý kịp phản ứng, Triệu Thiên Hòa đã tát mạnh vào mặt ông ta. “Tôi thấy ông không muốn sống nữa rồi!” Triệu Thiên Hòa vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy. Ông ta là đệ tử của đệ tử Nhạc Trung Kỳ, hơn nữa, hiện giờ ông ta còn có địa vị và thân phận khá lớn trong võ tông. Đừng nói một quản lý nhỏ bé, ngay cả viện trưởng và viện phó của võ tông cũng phải nói nhỏ nhẹ trước mặt ông ta. “Bụp!” Giọng nói của Triệu Thiên Hòa vừa dứt, cửa phòng tiệc đột nhiên bị đá văng ra. “Ông oai phong quá nhỉ!” Tiêu Chính Văn bước vào với vẻ mặt cực kỳ u ám, phía sau anh còn có mấy người nhà họ Quý. Hơn nữa, cả khách sạn đã bị hàng chục ngàn người biểu tình bao vây đến mức không còn khe hở.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Thưa ông, thật sự rất xin lỗi, bởi vì những người này đều là người Vy Hào, nên nhân viên phục vụ của khách sạn chúng tôi đã từ chối phục vụ họ!” Quản lý nở nụ cười nói. “Cái gì?” Triệu Thiên Hòa vừa nghe thấy vậy, lập tức giận tái mặt. Chỉ vì đám người Yamamoto là người Vy Hào nên nhân viên phục vụ của nhà hàng từ chối phục vụ bọn họ ư? Đây không phải đang trắng trợn tát vào mặt ông ta sao? “Gọi ông chủ của các người ra đây!” Triệu Thiên Hòa vỗ bàn, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Với danh tiếng của ông ta ở võ tông, chỉ cần một cú điện thoại, khách sạn Vạn Thịnh sẽ phải đóng cửa. Hơn nữa một khách sạn nhỏ lại dám vô lễ với ông ta, như thế sao được? Nếu không lấy lại thể diện này, đừng nói là mất mặt ở trước mặt người Vy Hào, e rằng sau này sẽ rất khó mà lăn lộn tiếp ở võ tông của Hoa Quốc. Quản lý nghe thế, không khỏi lộ vẻ khó xử. Thật ra mọi người trong khách sạn đều biết rất rõ, hậu quả của sự việc này sẽ vô cùng nghiêm cùng, nhưng dưới sức ép của dư luận thì phía khách sạn buộc phải làm thế. “Ông bị điếc sao? Tôi đang hỏi ông đấy?” Triệu Thiên Hòa hét vào mặt quản lý. “Thưa ông, khách sạn này là của chúng tôi, chúng tôi muốn phục vụ cho ai là quyền của chúng tôi!” “Hơn nữa, tối hôm qua, sao không thấy các ông ra oai với người Vy Hào, mà chạy đến quát tháo trước mặt một quản lý nhỏ bé như tôi, chẳng lẽ người của võ tông các ông làm việc như vậy sao…?” Quản lý chỉ là nhất thời sôi máu mới buông lời oán giận với Triệu Thiên Hòa vài câu. Nhưng ngay sau khi nửa câu sau được thốt ra, sắc mặt mấy người Triệu Thiên Hòa lập tức thay đổi. Trước khi quản lý kịp phản ứng, Triệu Thiên Hòa đã tát mạnh vào mặt ông ta. “Tôi thấy ông không muốn sống nữa rồi!” Triệu Thiên Hòa vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy. Ông ta là đệ tử của đệ tử Nhạc Trung Kỳ, hơn nữa, hiện giờ ông ta còn có địa vị và thân phận khá lớn trong võ tông. Đừng nói một quản lý nhỏ bé, ngay cả viện trưởng và viện phó của võ tông cũng phải nói nhỏ nhẹ trước mặt ông ta. “Bụp!” Giọng nói của Triệu Thiên Hòa vừa dứt, cửa phòng tiệc đột nhiên bị đá văng ra. “Ông oai phong quá nhỉ!” Tiêu Chính Văn bước vào với vẻ mặt cực kỳ u ám, phía sau anh còn có mấy người nhà họ Quý. Hơn nữa, cả khách sạn đã bị hàng chục ngàn người biểu tình bao vây đến mức không còn khe hở.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Thưa ông, thật sự rất xin lỗi, bởi vì những người này đều là người Vy Hào, nên nhân viên phục vụ của khách sạn chúng tôi đã từ chối phục vụ họ!” Quản lý nở nụ cười nói. “Cái gì?” Triệu Thiên Hòa vừa nghe thấy vậy, lập tức giận tái mặt. Chỉ vì đám người Yamamoto là người Vy Hào nên nhân viên phục vụ của nhà hàng từ chối phục vụ bọn họ ư? Đây không phải đang trắng trợn tát vào mặt ông ta sao? “Gọi ông chủ của các người ra đây!” Triệu Thiên Hòa vỗ bàn, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Với danh tiếng của ông ta ở võ tông, chỉ cần một cú điện thoại, khách sạn Vạn Thịnh sẽ phải đóng cửa. Hơn nữa một khách sạn nhỏ lại dám vô lễ với ông ta, như thế sao được? Nếu không lấy lại thể diện này, đừng nói là mất mặt ở trước mặt người Vy Hào, e rằng sau này sẽ rất khó mà lăn lộn tiếp ở võ tông của Hoa Quốc. Quản lý nghe thế, không khỏi lộ vẻ khó xử. Thật ra mọi người trong khách sạn đều biết rất rõ, hậu quả của sự việc này sẽ vô cùng nghiêm cùng, nhưng dưới sức ép của dư luận thì phía khách sạn buộc phải làm thế. “Ông bị điếc sao? Tôi đang hỏi ông đấy?” Triệu Thiên Hòa hét vào mặt quản lý. “Thưa ông, khách sạn này là của chúng tôi, chúng tôi muốn phục vụ cho ai là quyền của chúng tôi!” “Hơn nữa, tối hôm qua, sao không thấy các ông ra oai với người Vy Hào, mà chạy đến quát tháo trước mặt một quản lý nhỏ bé như tôi, chẳng lẽ người của võ tông các ông làm việc như vậy sao…?” Quản lý chỉ là nhất thời sôi máu mới buông lời oán giận với Triệu Thiên Hòa vài câu. Nhưng ngay sau khi nửa câu sau được thốt ra, sắc mặt mấy người Triệu Thiên Hòa lập tức thay đổi. Trước khi quản lý kịp phản ứng, Triệu Thiên Hòa đã tát mạnh vào mặt ông ta. “Tôi thấy ông không muốn sống nữa rồi!” Triệu Thiên Hòa vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy. Ông ta là đệ tử của đệ tử Nhạc Trung Kỳ, hơn nữa, hiện giờ ông ta còn có địa vị và thân phận khá lớn trong võ tông. Đừng nói một quản lý nhỏ bé, ngay cả viện trưởng và viện phó của võ tông cũng phải nói nhỏ nhẹ trước mặt ông ta. “Bụp!” Giọng nói của Triệu Thiên Hòa vừa dứt, cửa phòng tiệc đột nhiên bị đá văng ra. “Ông oai phong quá nhỉ!” Tiêu Chính Văn bước vào với vẻ mặt cực kỳ u ám, phía sau anh còn có mấy người nhà họ Quý. Hơn nữa, cả khách sạn đã bị hàng chục ngàn người biểu tình bao vây đến mức không còn khe hở.

Chương 2553