Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 2559
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ngày xưa, bất cứ khi nào Hoa Quốc gặp khó khăn hay người dân gặp nạn, vua Bắc Lương sẽ lập tức đứng lên chiến đấu vì Hoa Quốc, giành lại công lý cho người dân. Cho đến tận bây giờ, vua Bắc Lương vẫn là tín ngưỡng trong lòng người dân Hoa Quốc. “Nếu vua Bắc Lương trở lại, tôi tin rằng anh ấy sẽ giành lại công lý cho người dân chúng ta!” “Đúng vậy, anh ấy sẽ không để những tướng sĩ đi trước đổ máu xương vô ích!” Ông cụ Quý cũng nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, với biểu cảm phức tạp. “Ông nội, một khi chuyện này truyền ra ngoài thì nhất định sẽ liên lụy đến nhà họ Quý chúng ta!” Quý Sương Nhi lo lắng nói. Ông cụ Quý khẽ lắc đầu: “Theo ông thấy thì sẽ không ảnh hưởng đến nhà họ Quý, nhưng năm đại danh sơn nhất định sẽ trả thù cậu ấy!” Nói xong, cụ ta chống nạng bước nhanh về phía cửa. “Ông nội…” Quý Sương Nhi vội vàng đuổi theo, đám người nhà họ Quý cũng lần lượt rời khỏi khách sạn. Chiều hôm đó, tin tức về việc Tiểu Thái Tông chém chết đặc phái viên của Vy Hào ngay tại chỗ và giẫm chết Triệu Thiên Hòa đã lan truyền khắp võ tông. Bỗng chốc chấn động cả năm đại danh sơn. “Tiểu Thái Tông đúng là coi trời bằng vung”. “Cho dù là người nhà họ Quý thì cũng không thể khinh thường uy danh của năm đại danh sơn chúng ta như vậy được”. “Xem ra đã đến lúc khiến nhà họ Quý biết sợ là gì rồi!” Năm đại danh sơn đồng loạt lên tiếng, chĩa mũi giáo về phía nhà họ Quý. Việc Triệu Thiên Hòa bị giết đã nhanh chóng truyền đến tai Thiên Tử. Nghe được tin tức này, Thiên Tử bật cười ha hả. “Thiên Tử, e rằng cái chết của Triệu Thiên Hòa sẽ gây ra một trận sóng gió lớn!” Đại trưởng lão võ tông nhìn Thiên Tử với vẻ khó hiểu. Thiên Tử nghe vậy giễu cợt nói: “Đại trưởng lão, ông có biết người ra tay là ai không?” Đại trưởng lão nghe xong hơi sững sờ, nhíu mày nói: “Chẳng phải là kẻ mạo danh Tiểu Thái Tông kia sao?” “Không phải!” Thiên Tử xua tay nói: “Là Tiêu Chính Văn!” Cái gì? Không chỉ có đại trưởng lão sững sờ mà ngay cả Tần Vũ cũng rất kinh ngạc. Mặc dù lúc trước anh ta và đại trưởng lão cũng đã đoán như vậy, nhưng nhận được câu trả lời này từ Thiên Tử vẫn khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.“Sao Thiên Tử biết?”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ngày xưa, bất cứ khi nào Hoa Quốc gặp khó khăn hay người dân gặp nạn, vua Bắc Lương sẽ lập tức đứng lên chiến đấu vì Hoa Quốc, giành lại công lý cho người dân. Cho đến tận bây giờ, vua Bắc Lương vẫn là tín ngưỡng trong lòng người dân Hoa Quốc. “Nếu vua Bắc Lương trở lại, tôi tin rằng anh ấy sẽ giành lại công lý cho người dân chúng ta!” “Đúng vậy, anh ấy sẽ không để những tướng sĩ đi trước đổ máu xương vô ích!” Ông cụ Quý cũng nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, với biểu cảm phức tạp. “Ông nội, một khi chuyện này truyền ra ngoài thì nhất định sẽ liên lụy đến nhà họ Quý chúng ta!” Quý Sương Nhi lo lắng nói. Ông cụ Quý khẽ lắc đầu: “Theo ông thấy thì sẽ không ảnh hưởng đến nhà họ Quý, nhưng năm đại danh sơn nhất định sẽ trả thù cậu ấy!” Nói xong, cụ ta chống nạng bước nhanh về phía cửa. “Ông nội…” Quý Sương Nhi vội vàng đuổi theo, đám người nhà họ Quý cũng lần lượt rời khỏi khách sạn. Chiều hôm đó, tin tức về việc Tiểu Thái Tông chém chết đặc phái viên của Vy Hào ngay tại chỗ và giẫm chết Triệu Thiên Hòa đã lan truyền khắp võ tông. Bỗng chốc chấn động cả năm đại danh sơn. “Tiểu Thái Tông đúng là coi trời bằng vung”. “Cho dù là người nhà họ Quý thì cũng không thể khinh thường uy danh của năm đại danh sơn chúng ta như vậy được”. “Xem ra đã đến lúc khiến nhà họ Quý biết sợ là gì rồi!” Năm đại danh sơn đồng loạt lên tiếng, chĩa mũi giáo về phía nhà họ Quý. Việc Triệu Thiên Hòa bị giết đã nhanh chóng truyền đến tai Thiên Tử. Nghe được tin tức này, Thiên Tử bật cười ha hả. “Thiên Tử, e rằng cái chết của Triệu Thiên Hòa sẽ gây ra một trận sóng gió lớn!” Đại trưởng lão võ tông nhìn Thiên Tử với vẻ khó hiểu. Thiên Tử nghe vậy giễu cợt nói: “Đại trưởng lão, ông có biết người ra tay là ai không?” Đại trưởng lão nghe xong hơi sững sờ, nhíu mày nói: “Chẳng phải là kẻ mạo danh Tiểu Thái Tông kia sao?” “Không phải!” Thiên Tử xua tay nói: “Là Tiêu Chính Văn!” Cái gì? Không chỉ có đại trưởng lão sững sờ mà ngay cả Tần Vũ cũng rất kinh ngạc. Mặc dù lúc trước anh ta và đại trưởng lão cũng đã đoán như vậy, nhưng nhận được câu trả lời này từ Thiên Tử vẫn khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.“Sao Thiên Tử biết?”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ngày xưa, bất cứ khi nào Hoa Quốc gặp khó khăn hay người dân gặp nạn, vua Bắc Lương sẽ lập tức đứng lên chiến đấu vì Hoa Quốc, giành lại công lý cho người dân. Cho đến tận bây giờ, vua Bắc Lương vẫn là tín ngưỡng trong lòng người dân Hoa Quốc. “Nếu vua Bắc Lương trở lại, tôi tin rằng anh ấy sẽ giành lại công lý cho người dân chúng ta!” “Đúng vậy, anh ấy sẽ không để những tướng sĩ đi trước đổ máu xương vô ích!” Ông cụ Quý cũng nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, với biểu cảm phức tạp. “Ông nội, một khi chuyện này truyền ra ngoài thì nhất định sẽ liên lụy đến nhà họ Quý chúng ta!” Quý Sương Nhi lo lắng nói. Ông cụ Quý khẽ lắc đầu: “Theo ông thấy thì sẽ không ảnh hưởng đến nhà họ Quý, nhưng năm đại danh sơn nhất định sẽ trả thù cậu ấy!” Nói xong, cụ ta chống nạng bước nhanh về phía cửa. “Ông nội…” Quý Sương Nhi vội vàng đuổi theo, đám người nhà họ Quý cũng lần lượt rời khỏi khách sạn. Chiều hôm đó, tin tức về việc Tiểu Thái Tông chém chết đặc phái viên của Vy Hào ngay tại chỗ và giẫm chết Triệu Thiên Hòa đã lan truyền khắp võ tông. Bỗng chốc chấn động cả năm đại danh sơn. “Tiểu Thái Tông đúng là coi trời bằng vung”. “Cho dù là người nhà họ Quý thì cũng không thể khinh thường uy danh của năm đại danh sơn chúng ta như vậy được”. “Xem ra đã đến lúc khiến nhà họ Quý biết sợ là gì rồi!” Năm đại danh sơn đồng loạt lên tiếng, chĩa mũi giáo về phía nhà họ Quý. Việc Triệu Thiên Hòa bị giết đã nhanh chóng truyền đến tai Thiên Tử. Nghe được tin tức này, Thiên Tử bật cười ha hả. “Thiên Tử, e rằng cái chết của Triệu Thiên Hòa sẽ gây ra một trận sóng gió lớn!” Đại trưởng lão võ tông nhìn Thiên Tử với vẻ khó hiểu. Thiên Tử nghe vậy giễu cợt nói: “Đại trưởng lão, ông có biết người ra tay là ai không?” Đại trưởng lão nghe xong hơi sững sờ, nhíu mày nói: “Chẳng phải là kẻ mạo danh Tiểu Thái Tông kia sao?” “Không phải!” Thiên Tử xua tay nói: “Là Tiêu Chính Văn!” Cái gì? Không chỉ có đại trưởng lão sững sờ mà ngay cả Tần Vũ cũng rất kinh ngạc. Mặc dù lúc trước anh ta và đại trưởng lão cũng đã đoán như vậy, nhưng nhận được câu trả lời này từ Thiên Tử vẫn khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.“Sao Thiên Tử biết?”