Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 2650
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Mấy người Long Ngũ, Long Thất lãnh đạo đội cấm vệ quân xếp thành hàng ngũ ngay ngắn đợi máy bay của Tiêu Chính Văn hạ cánh! Mà bên ngoài sân bay Long Kinh, vô số người dân Long Kinh đều đang ôm hoa tươi chờ đợi người anh hùng trong lòng bọn họ trở về! Càng là như vậy, Vương Quốc Xương càng cảm thấy đứng ngồi không yên! “May bay hạ cánh rồi!” Phụ tá nói ra năm chữ này, dọa Vương Quốc Xương sợ tới mức phát run! “Mau, tăng thêm người, phong toả hết cả toà nhà cho tôi! Bất cứ ai, tôi nói bất cứ ai cũng không được phép vào trong! Mau!!!” Vương Quốc Xương điên cuồng gầm lên. Mỗi một bước Tiêu Chính Văn đi về phía Long Kinh, sinh mạng của hắn gần như bớt đi một giây! Chỉ là, hắn vừa mới nói dứt lời, một tiếng ồn lớn đột nhiên vang lên, cửa phòng làm việc của Vương Quốc Xương bị người ta dùng lực đá tung, ngay cả phụ tá vừa mới chạy ra ngoài cũng bị đá văng ngược trở lại trong phòng. Vương Quốc Xương run rẩy nhìn ra phía cửa, chỉ thấy Tần Vũ chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước vào trong. Sau lưng anh ta còn có một ông lão, chính là Đại trưởng lão của võ tông! Người đi phía sau cùng rõ ràng là một chàng trai trẻ! Tiêu Chính Văn? Bộp! Vương Quốc Xương ngồi phịch lên ghế! Tần Vũ liếc thấy Vương Quốc Xương vô cùng hoảng loạn, châm chọc nói: “Xem ra sếp Vương rất hoảng?” “Hoảng? Tôi… Tôi đang ở phòng làm việc của mình, có cái gì phải hoảng chứ?” Vương Quốc Xương ra vẻ trấn tĩnh lau mồ hôi lạnh trên trán rồi vịn ghế đứng dậy. Đầu tiên hắn bắt tay với Đại trưởng lão của võ tông, sau đó gật đầu với Tiêu Chính Văn nói: “Ồ… người… người anh em này là…” “Đây là anh em tốt nhiều năm của tôi, vua Bắc Lương, Tiêu Chính Văn!” Tần Vũ cười lạnh lùng giới thiệu. Thật ra Vương Quốc Xương sao lại không biết Tiêu Chính Văn? Vừa rồi chỉ là ra vẻ mà thôi. “Ôi, vua Bắc Lương đã trở lại rồi sao?” Vương Quốc Xương vô cùng nhiệt tình bước lên đón, như thể hắn vừa biết về một sự việc trọng đại nào đó. “Ôi, vua Bắc Lương, tôi… tôi từ nhỏ đã nghe những truyền thuyết của anh mà lớn lên, thật không ngờ giờ đây anh lại càng trở nên bản lĩnh hơn! Tôi… Tôi thật sự quá kích động rồi!” “Người đâu, nhanh, vua Bắc Lương hạ cố đến thăm, nhanh chuẩn bị loại trà hảo hạng nhất!”Vương Quốc Xương nói xong một lúc lâu nhưng không có ai trả lời hắn!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Mấy người Long Ngũ, Long Thất lãnh đạo đội cấm vệ quân xếp thành hàng ngũ ngay ngắn đợi máy bay của Tiêu Chính Văn hạ cánh! Mà bên ngoài sân bay Long Kinh, vô số người dân Long Kinh đều đang ôm hoa tươi chờ đợi người anh hùng trong lòng bọn họ trở về! Càng là như vậy, Vương Quốc Xương càng cảm thấy đứng ngồi không yên! “May bay hạ cánh rồi!” Phụ tá nói ra năm chữ này, dọa Vương Quốc Xương sợ tới mức phát run! “Mau, tăng thêm người, phong toả hết cả toà nhà cho tôi! Bất cứ ai, tôi nói bất cứ ai cũng không được phép vào trong! Mau!!!” Vương Quốc Xương điên cuồng gầm lên. Mỗi một bước Tiêu Chính Văn đi về phía Long Kinh, sinh mạng của hắn gần như bớt đi một giây! Chỉ là, hắn vừa mới nói dứt lời, một tiếng ồn lớn đột nhiên vang lên, cửa phòng làm việc của Vương Quốc Xương bị người ta dùng lực đá tung, ngay cả phụ tá vừa mới chạy ra ngoài cũng bị đá văng ngược trở lại trong phòng. Vương Quốc Xương run rẩy nhìn ra phía cửa, chỉ thấy Tần Vũ chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước vào trong. Sau lưng anh ta còn có một ông lão, chính là Đại trưởng lão của võ tông! Người đi phía sau cùng rõ ràng là một chàng trai trẻ! Tiêu Chính Văn? Bộp! Vương Quốc Xương ngồi phịch lên ghế! Tần Vũ liếc thấy Vương Quốc Xương vô cùng hoảng loạn, châm chọc nói: “Xem ra sếp Vương rất hoảng?” “Hoảng? Tôi… Tôi đang ở phòng làm việc của mình, có cái gì phải hoảng chứ?” Vương Quốc Xương ra vẻ trấn tĩnh lau mồ hôi lạnh trên trán rồi vịn ghế đứng dậy. Đầu tiên hắn bắt tay với Đại trưởng lão của võ tông, sau đó gật đầu với Tiêu Chính Văn nói: “Ồ… người… người anh em này là…” “Đây là anh em tốt nhiều năm của tôi, vua Bắc Lương, Tiêu Chính Văn!” Tần Vũ cười lạnh lùng giới thiệu. Thật ra Vương Quốc Xương sao lại không biết Tiêu Chính Văn? Vừa rồi chỉ là ra vẻ mà thôi. “Ôi, vua Bắc Lương đã trở lại rồi sao?” Vương Quốc Xương vô cùng nhiệt tình bước lên đón, như thể hắn vừa biết về một sự việc trọng đại nào đó. “Ôi, vua Bắc Lương, tôi… tôi từ nhỏ đã nghe những truyền thuyết của anh mà lớn lên, thật không ngờ giờ đây anh lại càng trở nên bản lĩnh hơn! Tôi… Tôi thật sự quá kích động rồi!” “Người đâu, nhanh, vua Bắc Lương hạ cố đến thăm, nhanh chuẩn bị loại trà hảo hạng nhất!”Vương Quốc Xương nói xong một lúc lâu nhưng không có ai trả lời hắn!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Mấy người Long Ngũ, Long Thất lãnh đạo đội cấm vệ quân xếp thành hàng ngũ ngay ngắn đợi máy bay của Tiêu Chính Văn hạ cánh! Mà bên ngoài sân bay Long Kinh, vô số người dân Long Kinh đều đang ôm hoa tươi chờ đợi người anh hùng trong lòng bọn họ trở về! Càng là như vậy, Vương Quốc Xương càng cảm thấy đứng ngồi không yên! “May bay hạ cánh rồi!” Phụ tá nói ra năm chữ này, dọa Vương Quốc Xương sợ tới mức phát run! “Mau, tăng thêm người, phong toả hết cả toà nhà cho tôi! Bất cứ ai, tôi nói bất cứ ai cũng không được phép vào trong! Mau!!!” Vương Quốc Xương điên cuồng gầm lên. Mỗi một bước Tiêu Chính Văn đi về phía Long Kinh, sinh mạng của hắn gần như bớt đi một giây! Chỉ là, hắn vừa mới nói dứt lời, một tiếng ồn lớn đột nhiên vang lên, cửa phòng làm việc của Vương Quốc Xương bị người ta dùng lực đá tung, ngay cả phụ tá vừa mới chạy ra ngoài cũng bị đá văng ngược trở lại trong phòng. Vương Quốc Xương run rẩy nhìn ra phía cửa, chỉ thấy Tần Vũ chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước vào trong. Sau lưng anh ta còn có một ông lão, chính là Đại trưởng lão của võ tông! Người đi phía sau cùng rõ ràng là một chàng trai trẻ! Tiêu Chính Văn? Bộp! Vương Quốc Xương ngồi phịch lên ghế! Tần Vũ liếc thấy Vương Quốc Xương vô cùng hoảng loạn, châm chọc nói: “Xem ra sếp Vương rất hoảng?” “Hoảng? Tôi… Tôi đang ở phòng làm việc của mình, có cái gì phải hoảng chứ?” Vương Quốc Xương ra vẻ trấn tĩnh lau mồ hôi lạnh trên trán rồi vịn ghế đứng dậy. Đầu tiên hắn bắt tay với Đại trưởng lão của võ tông, sau đó gật đầu với Tiêu Chính Văn nói: “Ồ… người… người anh em này là…” “Đây là anh em tốt nhiều năm của tôi, vua Bắc Lương, Tiêu Chính Văn!” Tần Vũ cười lạnh lùng giới thiệu. Thật ra Vương Quốc Xương sao lại không biết Tiêu Chính Văn? Vừa rồi chỉ là ra vẻ mà thôi. “Ôi, vua Bắc Lương đã trở lại rồi sao?” Vương Quốc Xương vô cùng nhiệt tình bước lên đón, như thể hắn vừa biết về một sự việc trọng đại nào đó. “Ôi, vua Bắc Lương, tôi… tôi từ nhỏ đã nghe những truyền thuyết của anh mà lớn lên, thật không ngờ giờ đây anh lại càng trở nên bản lĩnh hơn! Tôi… Tôi thật sự quá kích động rồi!” “Người đâu, nhanh, vua Bắc Lương hạ cố đến thăm, nhanh chuẩn bị loại trà hảo hạng nhất!”Vương Quốc Xương nói xong một lúc lâu nhưng không có ai trả lời hắn!