Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 2727
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Vua Bắc Lương, chúng tôi không hiểu ý của cậu lắm!” Lạc Trường Sinh cố ý hỏi. “Rất đơn giản, vì sự an toàn của Hoa Quốc, hãy giết hết đám võ sĩ của Vy Hào!” Tiêu Chính Văn chậm rãi nói. Cái gì? Giết hết võ giả của Vy Hào? Đây không còn là giết chết người kế thừa của một môn phái nữa, mà là giết hết tất cả người truyền thừa của một đất nước! Thậm chí từ nay về sau, Vy Hào sẽ không còn giới võ thuật nữa! Sau khi lời này thốt ra, không chỉ các chủ tông chủ môn đều sững sờ, mà ngay đến ông cụ Quý cũng ngây người ra. Chỉ có Tần Vũ nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ mặt hơi lo lắng. Thật ra Tần Vũ đã biết trước quyết định của Tiêu Chính Văn. Trước đây Tần Vũ cũng đã từng thuyết phục Tiêu Chính Văn, tuy rằng điều này không có nghĩa nước Vy Hào sẽ bị hủy diệt, nhưng hậu quả vẫn rất nghiêm trọng! Không gian bỗng rơi vào trạng thái im lặng chết chóc. Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, thứ mà bọn họ sợ không phải là những võ giả của Vy Hào, mà là sau này Thiên Đạo Minh Ước sẽ tính sổ với bọn họ! So với Tiêu Chính Văn, rõ ràng Thiên Đạo Minh Ước càng khiến bọn họ e sợ hơn! “Có vẻ như, các ông không muốn lập công chuộc tội?” Ánh mắt Tiêu Chính Văn lướt nhìn vẻ mặt của từng người. “Vua Bắc Lương, từ khi linh khí trở về, các nước đều hòa hoãn với nhau, người trước đây đã xúc phạm đến uy nghiêm của nước ta cũng đã chết, vậy thì tại sao chúng ta phải…” Người kia còn chưa kịp nói hết, Tiêu Chính Văn đã ngắt lời nói: “Đã chết? Hắn vốn đáng chết! Tại sao nước Vy Hào nhỏ bé lại dám xúc phạm đến uy nghiêm của cường quốc của tôi?” “Đơn giản là vì bọn họ cho rằng, cho dù có chọc giận Hoa Quốc tôi, thì Hoa Quốc cũng tuyệt đối không dám trả thù bọn họ ở trong thời kỳ đặc biệt này!” “Thế nào gọi là có chỗ dựa nên không hề sợ hãi? Đây chính một ví dụ!” “Có qua mà không có lại là một điều bất lịch sự, nếu Vy Hào không muốn sống hòa thuận với chúng ta, vậy không cần phải sống chung nữa!” Nghe đến đây, gần như trước mắt của tất cả mọi người đều tối sầm lại! Lời nói của Tiêu Chính Văn rất mơ hồ. Mặc dù anh chưa từng nhắc đến Thiên Đạo Minh Ước, nhưng từ trong ra ngoài anh đều tỏ rõ thái độ với tất cả mọi người. Cho dù là Thiên Đạo Minh Ước cũng không thể khống chế Hoa Quốc! Nhưng một mình anh chống đối với Thiên Đạo Minh Ước thì đã đành, giờ anh còn muốn kéo hết toàn bộ võ tông của Hoa Quốc xuống nước sao? “Vua Bắc Lương, có lẽ có vài chuyện cậu không biết, vài ngày trước, Thiên Đạo Minh Ước đã ra lệnh cho chúng tôi hợp tác với Vy Hào chung tay chiến đấu…”“Chung tay chiến đấu cái gì? Thiên Đạo Minh Ước rõ ràng là đang gài bẫy các ông, các ông cũng không nghĩ xem, bọn họ đến vì điều gì?”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Vua Bắc Lương, chúng tôi không hiểu ý của cậu lắm!” Lạc Trường Sinh cố ý hỏi. “Rất đơn giản, vì sự an toàn của Hoa Quốc, hãy giết hết đám võ sĩ của Vy Hào!” Tiêu Chính Văn chậm rãi nói. Cái gì? Giết hết võ giả của Vy Hào? Đây không còn là giết chết người kế thừa của một môn phái nữa, mà là giết hết tất cả người truyền thừa của một đất nước! Thậm chí từ nay về sau, Vy Hào sẽ không còn giới võ thuật nữa! Sau khi lời này thốt ra, không chỉ các chủ tông chủ môn đều sững sờ, mà ngay đến ông cụ Quý cũng ngây người ra. Chỉ có Tần Vũ nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ mặt hơi lo lắng. Thật ra Tần Vũ đã biết trước quyết định của Tiêu Chính Văn. Trước đây Tần Vũ cũng đã từng thuyết phục Tiêu Chính Văn, tuy rằng điều này không có nghĩa nước Vy Hào sẽ bị hủy diệt, nhưng hậu quả vẫn rất nghiêm trọng! Không gian bỗng rơi vào trạng thái im lặng chết chóc. Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, thứ mà bọn họ sợ không phải là những võ giả của Vy Hào, mà là sau này Thiên Đạo Minh Ước sẽ tính sổ với bọn họ! So với Tiêu Chính Văn, rõ ràng Thiên Đạo Minh Ước càng khiến bọn họ e sợ hơn! “Có vẻ như, các ông không muốn lập công chuộc tội?” Ánh mắt Tiêu Chính Văn lướt nhìn vẻ mặt của từng người. “Vua Bắc Lương, từ khi linh khí trở về, các nước đều hòa hoãn với nhau, người trước đây đã xúc phạm đến uy nghiêm của nước ta cũng đã chết, vậy thì tại sao chúng ta phải…” Người kia còn chưa kịp nói hết, Tiêu Chính Văn đã ngắt lời nói: “Đã chết? Hắn vốn đáng chết! Tại sao nước Vy Hào nhỏ bé lại dám xúc phạm đến uy nghiêm của cường quốc của tôi?” “Đơn giản là vì bọn họ cho rằng, cho dù có chọc giận Hoa Quốc tôi, thì Hoa Quốc cũng tuyệt đối không dám trả thù bọn họ ở trong thời kỳ đặc biệt này!” “Thế nào gọi là có chỗ dựa nên không hề sợ hãi? Đây chính một ví dụ!” “Có qua mà không có lại là một điều bất lịch sự, nếu Vy Hào không muốn sống hòa thuận với chúng ta, vậy không cần phải sống chung nữa!” Nghe đến đây, gần như trước mắt của tất cả mọi người đều tối sầm lại! Lời nói của Tiêu Chính Văn rất mơ hồ. Mặc dù anh chưa từng nhắc đến Thiên Đạo Minh Ước, nhưng từ trong ra ngoài anh đều tỏ rõ thái độ với tất cả mọi người. Cho dù là Thiên Đạo Minh Ước cũng không thể khống chế Hoa Quốc! Nhưng một mình anh chống đối với Thiên Đạo Minh Ước thì đã đành, giờ anh còn muốn kéo hết toàn bộ võ tông của Hoa Quốc xuống nước sao? “Vua Bắc Lương, có lẽ có vài chuyện cậu không biết, vài ngày trước, Thiên Đạo Minh Ước đã ra lệnh cho chúng tôi hợp tác với Vy Hào chung tay chiến đấu…”“Chung tay chiến đấu cái gì? Thiên Đạo Minh Ước rõ ràng là đang gài bẫy các ông, các ông cũng không nghĩ xem, bọn họ đến vì điều gì?”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Vua Bắc Lương, chúng tôi không hiểu ý của cậu lắm!” Lạc Trường Sinh cố ý hỏi. “Rất đơn giản, vì sự an toàn của Hoa Quốc, hãy giết hết đám võ sĩ của Vy Hào!” Tiêu Chính Văn chậm rãi nói. Cái gì? Giết hết võ giả của Vy Hào? Đây không còn là giết chết người kế thừa của một môn phái nữa, mà là giết hết tất cả người truyền thừa của một đất nước! Thậm chí từ nay về sau, Vy Hào sẽ không còn giới võ thuật nữa! Sau khi lời này thốt ra, không chỉ các chủ tông chủ môn đều sững sờ, mà ngay đến ông cụ Quý cũng ngây người ra. Chỉ có Tần Vũ nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ mặt hơi lo lắng. Thật ra Tần Vũ đã biết trước quyết định của Tiêu Chính Văn. Trước đây Tần Vũ cũng đã từng thuyết phục Tiêu Chính Văn, tuy rằng điều này không có nghĩa nước Vy Hào sẽ bị hủy diệt, nhưng hậu quả vẫn rất nghiêm trọng! Không gian bỗng rơi vào trạng thái im lặng chết chóc. Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, thứ mà bọn họ sợ không phải là những võ giả của Vy Hào, mà là sau này Thiên Đạo Minh Ước sẽ tính sổ với bọn họ! So với Tiêu Chính Văn, rõ ràng Thiên Đạo Minh Ước càng khiến bọn họ e sợ hơn! “Có vẻ như, các ông không muốn lập công chuộc tội?” Ánh mắt Tiêu Chính Văn lướt nhìn vẻ mặt của từng người. “Vua Bắc Lương, từ khi linh khí trở về, các nước đều hòa hoãn với nhau, người trước đây đã xúc phạm đến uy nghiêm của nước ta cũng đã chết, vậy thì tại sao chúng ta phải…” Người kia còn chưa kịp nói hết, Tiêu Chính Văn đã ngắt lời nói: “Đã chết? Hắn vốn đáng chết! Tại sao nước Vy Hào nhỏ bé lại dám xúc phạm đến uy nghiêm của cường quốc của tôi?” “Đơn giản là vì bọn họ cho rằng, cho dù có chọc giận Hoa Quốc tôi, thì Hoa Quốc cũng tuyệt đối không dám trả thù bọn họ ở trong thời kỳ đặc biệt này!” “Thế nào gọi là có chỗ dựa nên không hề sợ hãi? Đây chính một ví dụ!” “Có qua mà không có lại là một điều bất lịch sự, nếu Vy Hào không muốn sống hòa thuận với chúng ta, vậy không cần phải sống chung nữa!” Nghe đến đây, gần như trước mắt của tất cả mọi người đều tối sầm lại! Lời nói của Tiêu Chính Văn rất mơ hồ. Mặc dù anh chưa từng nhắc đến Thiên Đạo Minh Ước, nhưng từ trong ra ngoài anh đều tỏ rõ thái độ với tất cả mọi người. Cho dù là Thiên Đạo Minh Ước cũng không thể khống chế Hoa Quốc! Nhưng một mình anh chống đối với Thiên Đạo Minh Ước thì đã đành, giờ anh còn muốn kéo hết toàn bộ võ tông của Hoa Quốc xuống nước sao? “Vua Bắc Lương, có lẽ có vài chuyện cậu không biết, vài ngày trước, Thiên Đạo Minh Ước đã ra lệnh cho chúng tôi hợp tác với Vy Hào chung tay chiến đấu…”“Chung tay chiến đấu cái gì? Thiên Đạo Minh Ước rõ ràng là đang gài bẫy các ông, các ông cũng không nghĩ xem, bọn họ đến vì điều gì?”