Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 2850
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bây giờ Long Hình và Long Nguyệt khiến cho người ta cảm giác được hai người họ đang áp chế thực lực nhưng lại có chút không áp chế được, nhìn qua tu vi của hai người họ tuyệt đối không chỉ là Bán Bộ Nhân Vương! “Hả?” Loại khí tức này, ông ta chỉ thấy ở trên người đám thế tử như Chu Thụy Chân! Quả nhiên như trong dự tính, hai người này vẫn luôn ngụy trang. Nói cách khác, để không thu hút sự chú ý của người khác, nên mười mấy năm trước họ mới gia nhập điện Thần Long và trở thành thuộc hạ của Tiêu Chính Văn! Nghĩ đến đây, Ngụy Quốc Đào thầm đắc ý, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Chính Văn và Lý Chính Đạo, ông ta không khỏi sửng sốt! Đây không phải là hai người mới bị Chu Thụy Chân đuổi đi sao? “Thì ra là hai người, xem ra chúng ta thật sự là có duyên! Nghĩ lại mới ngộ ra, đây chính là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn đúng không?” Ngụy Quốc Đào nhìn Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười một tiếng. Hơn nữa, ông ta thẳng thừng nói ra cảnh tượng chạm mặt vừa rồi, là để đánh đòn phủ đầu Tiêu Chính Văn! Khi Lý Chính Đạo nghe được những lời này, vẻ mặt của cụ ta đột nhiên đông cứng lại, hai hàng lông mày kiếm dựng lên. Ngay khi Lý Chính Đạo sắp tức giận, Tiêu Chính Văn đã nhẹ vỗ vai cụ ta. Lý Chính Đào lúc này mới đè nén lửa giận trong lòng, hừ một tiếng rồi quay đầu đi, không nhìn Ngụy Quốc Đào nữa! “Thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của tôi, hai vị đây hẳn đều có thân phận là thế tử, vậy tôi người quang minh chính đại cũng không nói lời mờ ám nữa, nếu hai người muốn ở trong thánh vực tạo nên chiến tích thì nhà họ Ngụy chúng tôi mới là lựa chọn duy nhất của hai người!” “Tôi tin rằng hai người cũng đã nghe nói, Thiên Hành mới là người xuất sắc trong thánh vực này. Nếu có Thiên Hành ra tay giúp đỡ, lần này hai người nhất định sẽ không trở về tay không!” Ngụy Quốc Đào nói, nhìn Long Hình và Long Nguyệt. “Thực xin lỗi, chúng tôi không có hứng thú với nhà họ Ngụy, hai người chúng tôi đã sớm tỏ rõ lòng mình rồi, sống là người của điện Thần Long, chết cũng là ma cũng là người của điện Thần Long!” Long Hình và Long Nguyệt không chút khách khí từ chối. Ngụy Quốc Đào không khỏi cau mày: “Tôi nghĩ hai người vừa nãy không nghe rõ những lời tôi nói, chính một giờ trước, Long Vương của hai người vừa bị người ta đuổi đi!” “Người đuổi cậu ta đi lại coi tôi là khách quý!” Ngụy Quốc Đào vừa dứt lời, Long Nguyệt và Long Hình đột nhiên biến sắc, trong mắt hiện lên một tia sát ý nồng đậm! Tuy nhiên, Ngụy Quốc Đào không có ý định kiềm chế, ngược lại còn lấy ra thanh bảo kiếm. “Nếu không tin, hai người có thể xem thử. Đây là thanh bảo kiếm của Hồng Vũ vạn tuế từng dùng, bên trên vẫn còn lưu lại khí thế của bậc đế vương! Đây chính là thanh bảo kiếm đó, hai người có còn gì nghi ngờ không?” Ngụy Quốc Đào tự đắc, ông ta mở hộp gỗ khoe khoang với họ.“Xin lỗi, chúng tôi không có hứng thú với những thứ này!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bây giờ Long Hình và Long Nguyệt khiến cho người ta cảm giác được hai người họ đang áp chế thực lực nhưng lại có chút không áp chế được, nhìn qua tu vi của hai người họ tuyệt đối không chỉ là Bán Bộ Nhân Vương! “Hả?” Loại khí tức này, ông ta chỉ thấy ở trên người đám thế tử như Chu Thụy Chân! Quả nhiên như trong dự tính, hai người này vẫn luôn ngụy trang. Nói cách khác, để không thu hút sự chú ý của người khác, nên mười mấy năm trước họ mới gia nhập điện Thần Long và trở thành thuộc hạ của Tiêu Chính Văn! Nghĩ đến đây, Ngụy Quốc Đào thầm đắc ý, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Chính Văn và Lý Chính Đạo, ông ta không khỏi sửng sốt! Đây không phải là hai người mới bị Chu Thụy Chân đuổi đi sao? “Thì ra là hai người, xem ra chúng ta thật sự là có duyên! Nghĩ lại mới ngộ ra, đây chính là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn đúng không?” Ngụy Quốc Đào nhìn Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười một tiếng. Hơn nữa, ông ta thẳng thừng nói ra cảnh tượng chạm mặt vừa rồi, là để đánh đòn phủ đầu Tiêu Chính Văn! Khi Lý Chính Đạo nghe được những lời này, vẻ mặt của cụ ta đột nhiên đông cứng lại, hai hàng lông mày kiếm dựng lên. Ngay khi Lý Chính Đạo sắp tức giận, Tiêu Chính Văn đã nhẹ vỗ vai cụ ta. Lý Chính Đào lúc này mới đè nén lửa giận trong lòng, hừ một tiếng rồi quay đầu đi, không nhìn Ngụy Quốc Đào nữa! “Thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của tôi, hai vị đây hẳn đều có thân phận là thế tử, vậy tôi người quang minh chính đại cũng không nói lời mờ ám nữa, nếu hai người muốn ở trong thánh vực tạo nên chiến tích thì nhà họ Ngụy chúng tôi mới là lựa chọn duy nhất của hai người!” “Tôi tin rằng hai người cũng đã nghe nói, Thiên Hành mới là người xuất sắc trong thánh vực này. Nếu có Thiên Hành ra tay giúp đỡ, lần này hai người nhất định sẽ không trở về tay không!” Ngụy Quốc Đào nói, nhìn Long Hình và Long Nguyệt. “Thực xin lỗi, chúng tôi không có hứng thú với nhà họ Ngụy, hai người chúng tôi đã sớm tỏ rõ lòng mình rồi, sống là người của điện Thần Long, chết cũng là ma cũng là người của điện Thần Long!” Long Hình và Long Nguyệt không chút khách khí từ chối. Ngụy Quốc Đào không khỏi cau mày: “Tôi nghĩ hai người vừa nãy không nghe rõ những lời tôi nói, chính một giờ trước, Long Vương của hai người vừa bị người ta đuổi đi!” “Người đuổi cậu ta đi lại coi tôi là khách quý!” Ngụy Quốc Đào vừa dứt lời, Long Nguyệt và Long Hình đột nhiên biến sắc, trong mắt hiện lên một tia sát ý nồng đậm! Tuy nhiên, Ngụy Quốc Đào không có ý định kiềm chế, ngược lại còn lấy ra thanh bảo kiếm. “Nếu không tin, hai người có thể xem thử. Đây là thanh bảo kiếm của Hồng Vũ vạn tuế từng dùng, bên trên vẫn còn lưu lại khí thế của bậc đế vương! Đây chính là thanh bảo kiếm đó, hai người có còn gì nghi ngờ không?” Ngụy Quốc Đào tự đắc, ông ta mở hộp gỗ khoe khoang với họ.“Xin lỗi, chúng tôi không có hứng thú với những thứ này!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bây giờ Long Hình và Long Nguyệt khiến cho người ta cảm giác được hai người họ đang áp chế thực lực nhưng lại có chút không áp chế được, nhìn qua tu vi của hai người họ tuyệt đối không chỉ là Bán Bộ Nhân Vương! “Hả?” Loại khí tức này, ông ta chỉ thấy ở trên người đám thế tử như Chu Thụy Chân! Quả nhiên như trong dự tính, hai người này vẫn luôn ngụy trang. Nói cách khác, để không thu hút sự chú ý của người khác, nên mười mấy năm trước họ mới gia nhập điện Thần Long và trở thành thuộc hạ của Tiêu Chính Văn! Nghĩ đến đây, Ngụy Quốc Đào thầm đắc ý, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Chính Văn và Lý Chính Đạo, ông ta không khỏi sửng sốt! Đây không phải là hai người mới bị Chu Thụy Chân đuổi đi sao? “Thì ra là hai người, xem ra chúng ta thật sự là có duyên! Nghĩ lại mới ngộ ra, đây chính là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn đúng không?” Ngụy Quốc Đào nhìn Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười một tiếng. Hơn nữa, ông ta thẳng thừng nói ra cảnh tượng chạm mặt vừa rồi, là để đánh đòn phủ đầu Tiêu Chính Văn! Khi Lý Chính Đạo nghe được những lời này, vẻ mặt của cụ ta đột nhiên đông cứng lại, hai hàng lông mày kiếm dựng lên. Ngay khi Lý Chính Đạo sắp tức giận, Tiêu Chính Văn đã nhẹ vỗ vai cụ ta. Lý Chính Đào lúc này mới đè nén lửa giận trong lòng, hừ một tiếng rồi quay đầu đi, không nhìn Ngụy Quốc Đào nữa! “Thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của tôi, hai vị đây hẳn đều có thân phận là thế tử, vậy tôi người quang minh chính đại cũng không nói lời mờ ám nữa, nếu hai người muốn ở trong thánh vực tạo nên chiến tích thì nhà họ Ngụy chúng tôi mới là lựa chọn duy nhất của hai người!” “Tôi tin rằng hai người cũng đã nghe nói, Thiên Hành mới là người xuất sắc trong thánh vực này. Nếu có Thiên Hành ra tay giúp đỡ, lần này hai người nhất định sẽ không trở về tay không!” Ngụy Quốc Đào nói, nhìn Long Hình và Long Nguyệt. “Thực xin lỗi, chúng tôi không có hứng thú với nhà họ Ngụy, hai người chúng tôi đã sớm tỏ rõ lòng mình rồi, sống là người của điện Thần Long, chết cũng là ma cũng là người của điện Thần Long!” Long Hình và Long Nguyệt không chút khách khí từ chối. Ngụy Quốc Đào không khỏi cau mày: “Tôi nghĩ hai người vừa nãy không nghe rõ những lời tôi nói, chính một giờ trước, Long Vương của hai người vừa bị người ta đuổi đi!” “Người đuổi cậu ta đi lại coi tôi là khách quý!” Ngụy Quốc Đào vừa dứt lời, Long Nguyệt và Long Hình đột nhiên biến sắc, trong mắt hiện lên một tia sát ý nồng đậm! Tuy nhiên, Ngụy Quốc Đào không có ý định kiềm chế, ngược lại còn lấy ra thanh bảo kiếm. “Nếu không tin, hai người có thể xem thử. Đây là thanh bảo kiếm của Hồng Vũ vạn tuế từng dùng, bên trên vẫn còn lưu lại khí thế của bậc đế vương! Đây chính là thanh bảo kiếm đó, hai người có còn gì nghi ngờ không?” Ngụy Quốc Đào tự đắc, ông ta mở hộp gỗ khoe khoang với họ.“Xin lỗi, chúng tôi không có hứng thú với những thứ này!”