Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 2896
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ngay cả Thiên Hành đang bị thương nặng cũng cười nhạo nói: “Tiêu Chính Văn, cậu đánh bại tôi thì đã sao? Thánh Vực đâu phải là nơi mà cậu có thể khống chế!” “Ồ?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng quay đầu nhìn Chu Thụy Chân nói: “Anh cũng định phản đối sao?” Chu Thụy Chân rùng mình. Một luồng khí tức chết chóc bao trùm lấy hắn. “Tôi… tôi không phản đối!” Chu Thụy Chân lắc đầu ngao ngán. Với thực lực của Tiêu Chính Văn, giết hắn dễ như trở bàn tay. Hiện tại Tiêu Chính Văn đang xác nhận lại thái độ của hắn mà thôi. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó quay lại nhìn những thế tử khác trong thánh vực, chế nhạo: “Chỉ cần có một người phản đối thì bọn họ sẽ không thể có được vận khí Âu Lục, đúng không?” Gần như cùng lúc đó, mọi người đều nhìn ra sát ý trong mắt Tiêu Chính Văn! “Vù!” Một âm thanh lớn vang lên, kiếm Tần Vương bay ra, rơi vào lòng bàn tay Tiêu Chính Văn. “Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu định làm gì?” Thiên Hành kinh ngạc quát Tiêu Chính Văn. “Rất đơn giản! Nếu các người đã không sợ chết thì tôi đương nhiên sẽ cho các người được toại nguyện!” Nói xong, toàn thân Tiêu Chính Văn tràn ngập ánh sáng vàng, kiếm Tần Vương lại càng oai phong. “Tiêu Chính Văn, cậu dám tàn sát nhiều thế tử như vậy sao? Lẽ nào cậu không sợ…” “Xẹt!” Thiên Hành còn chưa kịp nói xong, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, đầu Thiên Hành đã bay lên cao, một cái xác không đầu liền rơi xuống! “Tiêu Chính Văn! Chúng tôi nhiều người như vậy, anh giết được hết không? Cho dù bất kỳ ai trong số chúng tôi…” “Vụt!” Tiêu Chính Văn cũng không cho Khổng Tuyên cơ hội nói chuyện, tia sáng lạnh lẽo lóe lên, đầu của Khổng Tuyên cũng bị chặt đứt. Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Theodore lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, quay đầu muốn bỏ chạy nhưng chỉ thấy một tấm lưới vàng lớn được bao thủ trên bầu trời. Toàn bộ thánh vực đều bị cao thủ trong tấm lưới vàng này. Trong giây tiếp theo, vô số ngọn lửa từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt, toàn bộ thánh vực đã biến thành biển lửa!Chỉ có xung quanh đám người Tiêu Chính Văn là không có dấu vết của ngọn lửa.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ngay cả Thiên Hành đang bị thương nặng cũng cười nhạo nói: “Tiêu Chính Văn, cậu đánh bại tôi thì đã sao? Thánh Vực đâu phải là nơi mà cậu có thể khống chế!” “Ồ?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng quay đầu nhìn Chu Thụy Chân nói: “Anh cũng định phản đối sao?” Chu Thụy Chân rùng mình. Một luồng khí tức chết chóc bao trùm lấy hắn. “Tôi… tôi không phản đối!” Chu Thụy Chân lắc đầu ngao ngán. Với thực lực của Tiêu Chính Văn, giết hắn dễ như trở bàn tay. Hiện tại Tiêu Chính Văn đang xác nhận lại thái độ của hắn mà thôi. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó quay lại nhìn những thế tử khác trong thánh vực, chế nhạo: “Chỉ cần có một người phản đối thì bọn họ sẽ không thể có được vận khí Âu Lục, đúng không?” Gần như cùng lúc đó, mọi người đều nhìn ra sát ý trong mắt Tiêu Chính Văn! “Vù!” Một âm thanh lớn vang lên, kiếm Tần Vương bay ra, rơi vào lòng bàn tay Tiêu Chính Văn. “Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu định làm gì?” Thiên Hành kinh ngạc quát Tiêu Chính Văn. “Rất đơn giản! Nếu các người đã không sợ chết thì tôi đương nhiên sẽ cho các người được toại nguyện!” Nói xong, toàn thân Tiêu Chính Văn tràn ngập ánh sáng vàng, kiếm Tần Vương lại càng oai phong. “Tiêu Chính Văn, cậu dám tàn sát nhiều thế tử như vậy sao? Lẽ nào cậu không sợ…” “Xẹt!” Thiên Hành còn chưa kịp nói xong, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, đầu Thiên Hành đã bay lên cao, một cái xác không đầu liền rơi xuống! “Tiêu Chính Văn! Chúng tôi nhiều người như vậy, anh giết được hết không? Cho dù bất kỳ ai trong số chúng tôi…” “Vụt!” Tiêu Chính Văn cũng không cho Khổng Tuyên cơ hội nói chuyện, tia sáng lạnh lẽo lóe lên, đầu của Khổng Tuyên cũng bị chặt đứt. Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Theodore lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, quay đầu muốn bỏ chạy nhưng chỉ thấy một tấm lưới vàng lớn được bao thủ trên bầu trời. Toàn bộ thánh vực đều bị cao thủ trong tấm lưới vàng này. Trong giây tiếp theo, vô số ngọn lửa từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt, toàn bộ thánh vực đã biến thành biển lửa!Chỉ có xung quanh đám người Tiêu Chính Văn là không có dấu vết của ngọn lửa.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ngay cả Thiên Hành đang bị thương nặng cũng cười nhạo nói: “Tiêu Chính Văn, cậu đánh bại tôi thì đã sao? Thánh Vực đâu phải là nơi mà cậu có thể khống chế!” “Ồ?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng quay đầu nhìn Chu Thụy Chân nói: “Anh cũng định phản đối sao?” Chu Thụy Chân rùng mình. Một luồng khí tức chết chóc bao trùm lấy hắn. “Tôi… tôi không phản đối!” Chu Thụy Chân lắc đầu ngao ngán. Với thực lực của Tiêu Chính Văn, giết hắn dễ như trở bàn tay. Hiện tại Tiêu Chính Văn đang xác nhận lại thái độ của hắn mà thôi. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó quay lại nhìn những thế tử khác trong thánh vực, chế nhạo: “Chỉ cần có một người phản đối thì bọn họ sẽ không thể có được vận khí Âu Lục, đúng không?” Gần như cùng lúc đó, mọi người đều nhìn ra sát ý trong mắt Tiêu Chính Văn! “Vù!” Một âm thanh lớn vang lên, kiếm Tần Vương bay ra, rơi vào lòng bàn tay Tiêu Chính Văn. “Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu định làm gì?” Thiên Hành kinh ngạc quát Tiêu Chính Văn. “Rất đơn giản! Nếu các người đã không sợ chết thì tôi đương nhiên sẽ cho các người được toại nguyện!” Nói xong, toàn thân Tiêu Chính Văn tràn ngập ánh sáng vàng, kiếm Tần Vương lại càng oai phong. “Tiêu Chính Văn, cậu dám tàn sát nhiều thế tử như vậy sao? Lẽ nào cậu không sợ…” “Xẹt!” Thiên Hành còn chưa kịp nói xong, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, đầu Thiên Hành đã bay lên cao, một cái xác không đầu liền rơi xuống! “Tiêu Chính Văn! Chúng tôi nhiều người như vậy, anh giết được hết không? Cho dù bất kỳ ai trong số chúng tôi…” “Vụt!” Tiêu Chính Văn cũng không cho Khổng Tuyên cơ hội nói chuyện, tia sáng lạnh lẽo lóe lên, đầu của Khổng Tuyên cũng bị chặt đứt. Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Theodore lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, quay đầu muốn bỏ chạy nhưng chỉ thấy một tấm lưới vàng lớn được bao thủ trên bầu trời. Toàn bộ thánh vực đều bị cao thủ trong tấm lưới vàng này. Trong giây tiếp theo, vô số ngọn lửa từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt, toàn bộ thánh vực đã biến thành biển lửa!Chỉ có xung quanh đám người Tiêu Chính Văn là không có dấu vết của ngọn lửa.