Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 2913

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  Cụ ta rời khỏi miệng núi lửa chính là vì cụ ta và Yaxibe nghĩ đến cùng một khả năng. Chỉ trong một đêm tàn sát hàng trăm thế tử, chứng tỏ đang tuyên chiến với tất cả gia tộc rồi. Nhưng gia tộc này của họ, thậm chí là dân tộc mà gia tộc họ dẫn dắt tự nhận mình là người được thần chọn để cuối cùng chiếm lĩnh cả thế giới. Nói cách khác, ngoài các dân tộc của họ ra thì đều bị tiêu diệt. Đây là giao ước giữa thần và họ. Mà việc người kia đang làm chẳng phải chính là việc này sao? Gương mặt Yaxibe cũng hiện lên tia hy vọng, sau đó đứng lên nhanh chân bước ra ngoài lâu đài, nhìn xuống dưới núi bỗng hét lên: “Yaxibe của gia tộc Omar muốn xin làm đệ tử của “kẻ sát nhân”, xin kẻ sát nhân mau đến thánh sơn để gặp”. Yaxibe vừa nói thế, không ít các gia tộc lâu đời đều xôn xao. Người gia tộc Omar thế mà lại công khai lên tiếng với thế giới? Nghe nói gia tộc này sau này muốn có cả thế tục, nhưng đến giờ gia tộc này vẫn rất khiêm tốn, thậm chí mười gia tộc lớn ở Âu Lục cũng không biết rõ đến sự tồn tại của họ. Càng không biết đến nội dung trong giao ước. Nhưng tiếng nói của hắn lại cực kỳ thú vị. Thoáng chốc ai cũng biết đến mấy từ kẻ sát nhân. “Người này lợi hại lắm sao?” “Người nào mà có thể khiến Yaxibe cung kính như thế?” Chỉ chớp nhoáng mọi người đều xôn xao bàn luận. “Giết sạch hàng trăm thế tử, lại giết liên tiếp sáu cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, anh nói xem người kia có đáng để cung kính không?” “Hơn nữa người này không xuất thân từ gia tộc mà chỉ là một cường giả bình thường, điều này mới khiến người ta cảm thấy lạ nhất”. “Không sợ hàng trăm gia tộc trả thù, không sợ sự truy đuổi của các cường giả ngoài lãnh thổ, đúng là hiếm thấy”. Nhiều người đại diện của các gia tộc lâu đời cũng theo đó lên tiếng. Chỉ có họ mới biết tàn sát hàng trăm thế tử tức là thế nào. Lúc này trong một căn biệt thự ở Long Kinh, một người đàn ông trẻ tuổi đang nghịch một xâu chuỗi hạt trong tay, khó hiểu nói: “Lẽ nào Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên cũng chết trong thánh vực luôn à?” “Không! Khổng Tuyên chết, còn Chu Thụy Chân thì không rõ”. Một người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh vội đáp. Cái gì? Tin tức này đúng là khiến gã ngạc nhiên đến mức rơi cả cằm. Vì người nhà họ Ngụy của họ đã thông báo tình hình thực tế của Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên cho nhà họ Ngụy biết. Mặc dù Ngụy Nguyên Cát đã là một trong các thế tử có tiếng tăm ở ngoài lãnh thổ, nhưng so với Chu Thụy Chân ít nhiều gì vẫn hơi chột dạ.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  Cụ ta rời khỏi miệng núi lửa chính là vì cụ ta và Yaxibe nghĩ đến cùng một khả năng. Chỉ trong một đêm tàn sát hàng trăm thế tử, chứng tỏ đang tuyên chiến với tất cả gia tộc rồi. Nhưng gia tộc này của họ, thậm chí là dân tộc mà gia tộc họ dẫn dắt tự nhận mình là người được thần chọn để cuối cùng chiếm lĩnh cả thế giới. Nói cách khác, ngoài các dân tộc của họ ra thì đều bị tiêu diệt. Đây là giao ước giữa thần và họ. Mà việc người kia đang làm chẳng phải chính là việc này sao? Gương mặt Yaxibe cũng hiện lên tia hy vọng, sau đó đứng lên nhanh chân bước ra ngoài lâu đài, nhìn xuống dưới núi bỗng hét lên: “Yaxibe của gia tộc Omar muốn xin làm đệ tử của “kẻ sát nhân”, xin kẻ sát nhân mau đến thánh sơn để gặp”. Yaxibe vừa nói thế, không ít các gia tộc lâu đời đều xôn xao. Người gia tộc Omar thế mà lại công khai lên tiếng với thế giới? Nghe nói gia tộc này sau này muốn có cả thế tục, nhưng đến giờ gia tộc này vẫn rất khiêm tốn, thậm chí mười gia tộc lớn ở Âu Lục cũng không biết rõ đến sự tồn tại của họ. Càng không biết đến nội dung trong giao ước. Nhưng tiếng nói của hắn lại cực kỳ thú vị. Thoáng chốc ai cũng biết đến mấy từ kẻ sát nhân. “Người này lợi hại lắm sao?” “Người nào mà có thể khiến Yaxibe cung kính như thế?” Chỉ chớp nhoáng mọi người đều xôn xao bàn luận. “Giết sạch hàng trăm thế tử, lại giết liên tiếp sáu cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, anh nói xem người kia có đáng để cung kính không?” “Hơn nữa người này không xuất thân từ gia tộc mà chỉ là một cường giả bình thường, điều này mới khiến người ta cảm thấy lạ nhất”. “Không sợ hàng trăm gia tộc trả thù, không sợ sự truy đuổi của các cường giả ngoài lãnh thổ, đúng là hiếm thấy”. Nhiều người đại diện của các gia tộc lâu đời cũng theo đó lên tiếng. Chỉ có họ mới biết tàn sát hàng trăm thế tử tức là thế nào. Lúc này trong một căn biệt thự ở Long Kinh, một người đàn ông trẻ tuổi đang nghịch một xâu chuỗi hạt trong tay, khó hiểu nói: “Lẽ nào Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên cũng chết trong thánh vực luôn à?” “Không! Khổng Tuyên chết, còn Chu Thụy Chân thì không rõ”. Một người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh vội đáp. Cái gì? Tin tức này đúng là khiến gã ngạc nhiên đến mức rơi cả cằm. Vì người nhà họ Ngụy của họ đã thông báo tình hình thực tế của Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên cho nhà họ Ngụy biết. Mặc dù Ngụy Nguyên Cát đã là một trong các thế tử có tiếng tăm ở ngoài lãnh thổ, nhưng so với Chu Thụy Chân ít nhiều gì vẫn hơi chột dạ.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  Cụ ta rời khỏi miệng núi lửa chính là vì cụ ta và Yaxibe nghĩ đến cùng một khả năng. Chỉ trong một đêm tàn sát hàng trăm thế tử, chứng tỏ đang tuyên chiến với tất cả gia tộc rồi. Nhưng gia tộc này của họ, thậm chí là dân tộc mà gia tộc họ dẫn dắt tự nhận mình là người được thần chọn để cuối cùng chiếm lĩnh cả thế giới. Nói cách khác, ngoài các dân tộc của họ ra thì đều bị tiêu diệt. Đây là giao ước giữa thần và họ. Mà việc người kia đang làm chẳng phải chính là việc này sao? Gương mặt Yaxibe cũng hiện lên tia hy vọng, sau đó đứng lên nhanh chân bước ra ngoài lâu đài, nhìn xuống dưới núi bỗng hét lên: “Yaxibe của gia tộc Omar muốn xin làm đệ tử của “kẻ sát nhân”, xin kẻ sát nhân mau đến thánh sơn để gặp”. Yaxibe vừa nói thế, không ít các gia tộc lâu đời đều xôn xao. Người gia tộc Omar thế mà lại công khai lên tiếng với thế giới? Nghe nói gia tộc này sau này muốn có cả thế tục, nhưng đến giờ gia tộc này vẫn rất khiêm tốn, thậm chí mười gia tộc lớn ở Âu Lục cũng không biết rõ đến sự tồn tại của họ. Càng không biết đến nội dung trong giao ước. Nhưng tiếng nói của hắn lại cực kỳ thú vị. Thoáng chốc ai cũng biết đến mấy từ kẻ sát nhân. “Người này lợi hại lắm sao?” “Người nào mà có thể khiến Yaxibe cung kính như thế?” Chỉ chớp nhoáng mọi người đều xôn xao bàn luận. “Giết sạch hàng trăm thế tử, lại giết liên tiếp sáu cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, anh nói xem người kia có đáng để cung kính không?” “Hơn nữa người này không xuất thân từ gia tộc mà chỉ là một cường giả bình thường, điều này mới khiến người ta cảm thấy lạ nhất”. “Không sợ hàng trăm gia tộc trả thù, không sợ sự truy đuổi của các cường giả ngoài lãnh thổ, đúng là hiếm thấy”. Nhiều người đại diện của các gia tộc lâu đời cũng theo đó lên tiếng. Chỉ có họ mới biết tàn sát hàng trăm thế tử tức là thế nào. Lúc này trong một căn biệt thự ở Long Kinh, một người đàn ông trẻ tuổi đang nghịch một xâu chuỗi hạt trong tay, khó hiểu nói: “Lẽ nào Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên cũng chết trong thánh vực luôn à?” “Không! Khổng Tuyên chết, còn Chu Thụy Chân thì không rõ”. Một người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh vội đáp. Cái gì? Tin tức này đúng là khiến gã ngạc nhiên đến mức rơi cả cằm. Vì người nhà họ Ngụy của họ đã thông báo tình hình thực tế của Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên cho nhà họ Ngụy biết. Mặc dù Ngụy Nguyên Cát đã là một trong các thế tử có tiếng tăm ở ngoài lãnh thổ, nhưng so với Chu Thụy Chân ít nhiều gì vẫn hơi chột dạ.

Chương 2913