Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 2918
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Nếu như chúng ta đứng về phía Tiêu Chính Văn, hoặc là nói, lấy cậu ta ra làm bia đỡ đạn, bên phía huyết tộc…” “Đừng nói nữa!” Trương Thế Đạo tức tới độ mặt mày méo mó, phẫn nộ đứng dậy nhìn ông lão kia rồi nói: “Thôi Hoa, tôi thấy ông già nên lẩm cẩm rồi. Chúng ta là thế gia võ thuật! Có tới hàng trăm cho tới cả nghìn năm lưu truyền!” “Tiêu Chính Văn là cái thá gì? Bảo chúng ta xuống nước trước cậu ta? Mấy lời này mà ông cũng có thể thốt ra được à?” “Vả lại, ông đã từng nghĩ chưa, nhà họ Trương có thân phận như thế nào, là người canh giữ mộ cho linh hồn Tổ Long qua các thời đại, mấy nghìn năm nay, dù là nhà họ Bạch hay các thế gia thì có ai không phải nể mặt chúng tôi vài phần!” “Nếu như chúng ta cúi đầu hay thậm chí là lôi kéo một tên trẻ ranh như Tiêu Chính Văn, ông có biết những thế gia khác sẽ bình phẩm như thế nào về chúng tôi hay không? Bọn họ sẽ nói nhà họ Trương chúng tôi đã không còn như xưa nữa rồi!” “Mặt mũi của tổ tiên các đời nhà họ Trương chúng tôi còn biết để ở đâu nữa?” Trương Thế Đạo lạnh lùng chỉ trích. “Gia chủ, thế nhưng trước mắt thì chúng ta phải giữ gìn…” “Giữ gìn cái rắm! Ông đừng quên dù là cái mạng của ông thì cũng là nhờ nhà họ Trương cho! Nếu như không có nhà họ Trương bảo vệ thì ông đã chết ở vùng ngoài lãnh thổ từ lâu rồi!” Trương Thế Đạo tức tới độ sắc mặt tái xanh, nghiến răng nghiến lợi mà mắng chửi. “Chuyện này…” Ông lão có một cánh tay nghe xong lời này thì sắc mặt không khỏi trở nên khó coi! Quả thực giống như Trương Thế Đạo nói, khi trước ông lão có một cánh tay bị nhà họ Cừu truy sát ở vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí ngay cả cánh tay cũng bị nhà họ Cừu chém đứt, cuối cùng vẫn là nhà họ Trương ra mặt bảo vệ cho ông ta! Thậm chí sau này còn thu nạp ông ta vào trong nhà họ Trương, càng thêm tín nhiệm ông ta, lần này còn để cho ông ta đi theo Trương Thế Đạo cùng trở về thế tục để ổn định cục diện của nhà họ Trương! Có thể nói việc này chính là đang gửi gắm hy vọng rất lớn vào ông ta, vậy nên vào lúc Trương Thế Đạo nói ra mấy lời nhìn lại quá khứ kia thì ông lão có một cánh tay cũng chỉ đành ăn nói dè dặt, không dám nói nhiều thêm nửa câu nữa! “Nhà họ Trương dù là khi nào hay ở đâu thì cũng không cần phải cúi đầu trước một kẻ nít ranh!” Trương Thế Đạo lạnh lùng lên tiếng. Thật ra nhà họ Trương không hề đơn giản giống như vẻ bề ngoài, mỗi một thời kỳ, nhà họ Trương đều có những người có khả năng xuất thế, ví như thiên sư Trương của núi Long Hổ vào thời kỳ Thịnh Đường! Những thứ gọi là phù triện thật ra chính là bí trận của nhà họ Trương, mãi cho tới ngày hôm nay vẫn có không ít tín đồ của thiên sư Trương rải rác trong dân gian! Ở niên đại đó, thiên sư Trương là sự tồn tại có thể sánh ngang với Viên Thiên Canh và Cát Thuần Phong! Gần một nghìn năm nay, nhân vật có thể sánh ngang với Viên Thiên Canh, có thể nói là chưa có một ai, điều này cũng phần nào nói lên được thực lực của nhà họ Trương!Nhà họ trương không chỉ có thói kiêu ngạo mà còn có cả khối tài sản đáng cao ngạo!“Ừ, được rồi, nếu như gia chủ đã quyết định thì tôi cũng sẽ không nhiều lời nữa!”Ông lão có một cánh tay thở dài một tiếng, nặng nề gật đầu nói.“ông có biết rằng tại sao lần này thế hệ tương lai nhà họ Trương chúng ta cũng ờ ạt đổ về thế tục không?”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Nếu như chúng ta đứng về phía Tiêu Chính Văn, hoặc là nói, lấy cậu ta ra làm bia đỡ đạn, bên phía huyết tộc…” “Đừng nói nữa!” Trương Thế Đạo tức tới độ mặt mày méo mó, phẫn nộ đứng dậy nhìn ông lão kia rồi nói: “Thôi Hoa, tôi thấy ông già nên lẩm cẩm rồi. Chúng ta là thế gia võ thuật! Có tới hàng trăm cho tới cả nghìn năm lưu truyền!” “Tiêu Chính Văn là cái thá gì? Bảo chúng ta xuống nước trước cậu ta? Mấy lời này mà ông cũng có thể thốt ra được à?” “Vả lại, ông đã từng nghĩ chưa, nhà họ Trương có thân phận như thế nào, là người canh giữ mộ cho linh hồn Tổ Long qua các thời đại, mấy nghìn năm nay, dù là nhà họ Bạch hay các thế gia thì có ai không phải nể mặt chúng tôi vài phần!” “Nếu như chúng ta cúi đầu hay thậm chí là lôi kéo một tên trẻ ranh như Tiêu Chính Văn, ông có biết những thế gia khác sẽ bình phẩm như thế nào về chúng tôi hay không? Bọn họ sẽ nói nhà họ Trương chúng tôi đã không còn như xưa nữa rồi!” “Mặt mũi của tổ tiên các đời nhà họ Trương chúng tôi còn biết để ở đâu nữa?” Trương Thế Đạo lạnh lùng chỉ trích. “Gia chủ, thế nhưng trước mắt thì chúng ta phải giữ gìn…” “Giữ gìn cái rắm! Ông đừng quên dù là cái mạng của ông thì cũng là nhờ nhà họ Trương cho! Nếu như không có nhà họ Trương bảo vệ thì ông đã chết ở vùng ngoài lãnh thổ từ lâu rồi!” Trương Thế Đạo tức tới độ sắc mặt tái xanh, nghiến răng nghiến lợi mà mắng chửi. “Chuyện này…” Ông lão có một cánh tay nghe xong lời này thì sắc mặt không khỏi trở nên khó coi! Quả thực giống như Trương Thế Đạo nói, khi trước ông lão có một cánh tay bị nhà họ Cừu truy sát ở vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí ngay cả cánh tay cũng bị nhà họ Cừu chém đứt, cuối cùng vẫn là nhà họ Trương ra mặt bảo vệ cho ông ta! Thậm chí sau này còn thu nạp ông ta vào trong nhà họ Trương, càng thêm tín nhiệm ông ta, lần này còn để cho ông ta đi theo Trương Thế Đạo cùng trở về thế tục để ổn định cục diện của nhà họ Trương! Có thể nói việc này chính là đang gửi gắm hy vọng rất lớn vào ông ta, vậy nên vào lúc Trương Thế Đạo nói ra mấy lời nhìn lại quá khứ kia thì ông lão có một cánh tay cũng chỉ đành ăn nói dè dặt, không dám nói nhiều thêm nửa câu nữa! “Nhà họ Trương dù là khi nào hay ở đâu thì cũng không cần phải cúi đầu trước một kẻ nít ranh!” Trương Thế Đạo lạnh lùng lên tiếng. Thật ra nhà họ Trương không hề đơn giản giống như vẻ bề ngoài, mỗi một thời kỳ, nhà họ Trương đều có những người có khả năng xuất thế, ví như thiên sư Trương của núi Long Hổ vào thời kỳ Thịnh Đường! Những thứ gọi là phù triện thật ra chính là bí trận của nhà họ Trương, mãi cho tới ngày hôm nay vẫn có không ít tín đồ của thiên sư Trương rải rác trong dân gian! Ở niên đại đó, thiên sư Trương là sự tồn tại có thể sánh ngang với Viên Thiên Canh và Cát Thuần Phong! Gần một nghìn năm nay, nhân vật có thể sánh ngang với Viên Thiên Canh, có thể nói là chưa có một ai, điều này cũng phần nào nói lên được thực lực của nhà họ Trương!Nhà họ trương không chỉ có thói kiêu ngạo mà còn có cả khối tài sản đáng cao ngạo!“Ừ, được rồi, nếu như gia chủ đã quyết định thì tôi cũng sẽ không nhiều lời nữa!”Ông lão có một cánh tay thở dài một tiếng, nặng nề gật đầu nói.“ông có biết rằng tại sao lần này thế hệ tương lai nhà họ Trương chúng ta cũng ờ ạt đổ về thế tục không?”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Nếu như chúng ta đứng về phía Tiêu Chính Văn, hoặc là nói, lấy cậu ta ra làm bia đỡ đạn, bên phía huyết tộc…” “Đừng nói nữa!” Trương Thế Đạo tức tới độ mặt mày méo mó, phẫn nộ đứng dậy nhìn ông lão kia rồi nói: “Thôi Hoa, tôi thấy ông già nên lẩm cẩm rồi. Chúng ta là thế gia võ thuật! Có tới hàng trăm cho tới cả nghìn năm lưu truyền!” “Tiêu Chính Văn là cái thá gì? Bảo chúng ta xuống nước trước cậu ta? Mấy lời này mà ông cũng có thể thốt ra được à?” “Vả lại, ông đã từng nghĩ chưa, nhà họ Trương có thân phận như thế nào, là người canh giữ mộ cho linh hồn Tổ Long qua các thời đại, mấy nghìn năm nay, dù là nhà họ Bạch hay các thế gia thì có ai không phải nể mặt chúng tôi vài phần!” “Nếu như chúng ta cúi đầu hay thậm chí là lôi kéo một tên trẻ ranh như Tiêu Chính Văn, ông có biết những thế gia khác sẽ bình phẩm như thế nào về chúng tôi hay không? Bọn họ sẽ nói nhà họ Trương chúng tôi đã không còn như xưa nữa rồi!” “Mặt mũi của tổ tiên các đời nhà họ Trương chúng tôi còn biết để ở đâu nữa?” Trương Thế Đạo lạnh lùng chỉ trích. “Gia chủ, thế nhưng trước mắt thì chúng ta phải giữ gìn…” “Giữ gìn cái rắm! Ông đừng quên dù là cái mạng của ông thì cũng là nhờ nhà họ Trương cho! Nếu như không có nhà họ Trương bảo vệ thì ông đã chết ở vùng ngoài lãnh thổ từ lâu rồi!” Trương Thế Đạo tức tới độ sắc mặt tái xanh, nghiến răng nghiến lợi mà mắng chửi. “Chuyện này…” Ông lão có một cánh tay nghe xong lời này thì sắc mặt không khỏi trở nên khó coi! Quả thực giống như Trương Thế Đạo nói, khi trước ông lão có một cánh tay bị nhà họ Cừu truy sát ở vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí ngay cả cánh tay cũng bị nhà họ Cừu chém đứt, cuối cùng vẫn là nhà họ Trương ra mặt bảo vệ cho ông ta! Thậm chí sau này còn thu nạp ông ta vào trong nhà họ Trương, càng thêm tín nhiệm ông ta, lần này còn để cho ông ta đi theo Trương Thế Đạo cùng trở về thế tục để ổn định cục diện của nhà họ Trương! Có thể nói việc này chính là đang gửi gắm hy vọng rất lớn vào ông ta, vậy nên vào lúc Trương Thế Đạo nói ra mấy lời nhìn lại quá khứ kia thì ông lão có một cánh tay cũng chỉ đành ăn nói dè dặt, không dám nói nhiều thêm nửa câu nữa! “Nhà họ Trương dù là khi nào hay ở đâu thì cũng không cần phải cúi đầu trước một kẻ nít ranh!” Trương Thế Đạo lạnh lùng lên tiếng. Thật ra nhà họ Trương không hề đơn giản giống như vẻ bề ngoài, mỗi một thời kỳ, nhà họ Trương đều có những người có khả năng xuất thế, ví như thiên sư Trương của núi Long Hổ vào thời kỳ Thịnh Đường! Những thứ gọi là phù triện thật ra chính là bí trận của nhà họ Trương, mãi cho tới ngày hôm nay vẫn có không ít tín đồ của thiên sư Trương rải rác trong dân gian! Ở niên đại đó, thiên sư Trương là sự tồn tại có thể sánh ngang với Viên Thiên Canh và Cát Thuần Phong! Gần một nghìn năm nay, nhân vật có thể sánh ngang với Viên Thiên Canh, có thể nói là chưa có một ai, điều này cũng phần nào nói lên được thực lực của nhà họ Trương!Nhà họ trương không chỉ có thói kiêu ngạo mà còn có cả khối tài sản đáng cao ngạo!“Ừ, được rồi, nếu như gia chủ đã quyết định thì tôi cũng sẽ không nhiều lời nữa!”Ông lão có một cánh tay thở dài một tiếng, nặng nề gật đầu nói.“ông có biết rằng tại sao lần này thế hệ tương lai nhà họ Trương chúng ta cũng ờ ạt đổ về thế tục không?”