Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 3061

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  Ngay cả Điền Thương Hải cũng bị đánh cho thảm bại như thế chứng tỏ hôm đó Tiêu Chính Văn không cần phải tránh mặt, sở dĩ anh không đến Hoa Sơn có lẽ có việc cần anh giải quyết. “Tôi đã nói rồi mà, vua Bắc Lương không thể nào sợ huyết tộc”. “Đúng thế, tôi nghĩ đám người đó rõ ràng là đang bôi nhọ vua Bắc Lương”. “Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, hơn nữa người huyết tộc không thất bại, chỉ bị thiệt một chút, huống gì đằng sau người ta còn có nhiều người như thế, sao các người lại biết Tiêu Chính Văn sẽ thắng?” Trong đám đông vẫn nghe thấy có giọng nói không mấy hài lòng. Lúc này Điền Thương Hải lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, âm thầm ngưng tụ một trận pháp, nguyên khí trong không trung dường như bị rút cạn khiến bầu trời đêm như một một màn mỏng màu xám che phủ. “Cậu Tiêu, ông ta đang ngưng tụ khí huyết, đây là bí thuật của riêng huyết tộc, một khi ông ta ngưng tụ thành công thì da thịt của ông ta sẽ cứng như đá, đến lúc đó cậu sẽ trở nên bị động”. Lý Chính Đạo dùng thuật truyền âm nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Chính Văn. Sở dĩ huyết tộc lớn mạnh như vậy chính là vì trong huyết tộc lưu truyền rất nhiều bí thuật được kế thừa qua hàng nghìn năm, đây là thứ là Thiên Đạo Minh Ước và gia tộc ngoài lãnh thổ bình thường không thể so bì được. “Ồ? Ngưng tụ khí huyết? Hoàn toàn có thể, tôi đang đợi ông ta đây”. Tiêu Chính Văn dửng dưng cười, khinh thường nói. “Đợi tôi? Cậu chắc chứ?” Điền Thương Hải vừa nói, xung quanh người ông ta bỗng được bao phủ bởi một luồng huyết quang, chỉ thoáng chốc huyết quang mờ đi, da của Điền Thương Hải biến thành màu đồng. Hơn nữa trên làn da màu đồng đó dường như có thêm một lớp áo giáp mỏng.   Lúc này khí thế cả người Điền Thương Hải đều thay đổi, đã không còn sự hung hăng lúc nãy mà thay vào đó trở nên ý chí và khí khái hơn. “Đã sẵn sàng chưa?” Tiêu Chính Văn khẽ cười, nhìn về phía Điền Thương Hải như đang thay đổi thành người khác nói. “Chàng trai, cậu sẽ trả giá cho sự huênh hoang của mình”. Điền Thương Hải cười khẩy, ánh mắt bỗng lóe lên tia lạnh lẽo. Nhưng ông ta còn chưa ra tay, một tiếng rồng gầm vang vọng cả đất trời. “Grum!” Khi tiếng rồng gầm vang lên, ba con rồng lao thẳng lên trời lần lượt quấn quanh Tiêu Chính Văn. Lúc này Tiêu Chính Văn như một vị thần giáng trần, uy thế ngút trời. “Rầm!” Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn giơ tay lên tung ra một đòn. Uy thế của nắm đấm này cực kỳ đáng sợ, trong tích tắc đã khiến trời đất rung chuyển, thậm chí dãy núi ngoài cách đó một trăm cây số cũng đều rung chuyển theo đòn tấn công này. “Giết!”Điền Thương Hải nghiến răng vang lên tiếng ken két, vung nắm đấm sắt lên đánh về phía Tiêu Chính Văn.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  Ngay cả Điền Thương Hải cũng bị đánh cho thảm bại như thế chứng tỏ hôm đó Tiêu Chính Văn không cần phải tránh mặt, sở dĩ anh không đến Hoa Sơn có lẽ có việc cần anh giải quyết. “Tôi đã nói rồi mà, vua Bắc Lương không thể nào sợ huyết tộc”. “Đúng thế, tôi nghĩ đám người đó rõ ràng là đang bôi nhọ vua Bắc Lương”. “Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, hơn nữa người huyết tộc không thất bại, chỉ bị thiệt một chút, huống gì đằng sau người ta còn có nhiều người như thế, sao các người lại biết Tiêu Chính Văn sẽ thắng?” Trong đám đông vẫn nghe thấy có giọng nói không mấy hài lòng. Lúc này Điền Thương Hải lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, âm thầm ngưng tụ một trận pháp, nguyên khí trong không trung dường như bị rút cạn khiến bầu trời đêm như một một màn mỏng màu xám che phủ. “Cậu Tiêu, ông ta đang ngưng tụ khí huyết, đây là bí thuật của riêng huyết tộc, một khi ông ta ngưng tụ thành công thì da thịt của ông ta sẽ cứng như đá, đến lúc đó cậu sẽ trở nên bị động”. Lý Chính Đạo dùng thuật truyền âm nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Chính Văn. Sở dĩ huyết tộc lớn mạnh như vậy chính là vì trong huyết tộc lưu truyền rất nhiều bí thuật được kế thừa qua hàng nghìn năm, đây là thứ là Thiên Đạo Minh Ước và gia tộc ngoài lãnh thổ bình thường không thể so bì được. “Ồ? Ngưng tụ khí huyết? Hoàn toàn có thể, tôi đang đợi ông ta đây”. Tiêu Chính Văn dửng dưng cười, khinh thường nói. “Đợi tôi? Cậu chắc chứ?” Điền Thương Hải vừa nói, xung quanh người ông ta bỗng được bao phủ bởi một luồng huyết quang, chỉ thoáng chốc huyết quang mờ đi, da của Điền Thương Hải biến thành màu đồng. Hơn nữa trên làn da màu đồng đó dường như có thêm một lớp áo giáp mỏng.   Lúc này khí thế cả người Điền Thương Hải đều thay đổi, đã không còn sự hung hăng lúc nãy mà thay vào đó trở nên ý chí và khí khái hơn. “Đã sẵn sàng chưa?” Tiêu Chính Văn khẽ cười, nhìn về phía Điền Thương Hải như đang thay đổi thành người khác nói. “Chàng trai, cậu sẽ trả giá cho sự huênh hoang của mình”. Điền Thương Hải cười khẩy, ánh mắt bỗng lóe lên tia lạnh lẽo. Nhưng ông ta còn chưa ra tay, một tiếng rồng gầm vang vọng cả đất trời. “Grum!” Khi tiếng rồng gầm vang lên, ba con rồng lao thẳng lên trời lần lượt quấn quanh Tiêu Chính Văn. Lúc này Tiêu Chính Văn như một vị thần giáng trần, uy thế ngút trời. “Rầm!” Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn giơ tay lên tung ra một đòn. Uy thế của nắm đấm này cực kỳ đáng sợ, trong tích tắc đã khiến trời đất rung chuyển, thậm chí dãy núi ngoài cách đó một trăm cây số cũng đều rung chuyển theo đòn tấn công này. “Giết!”Điền Thương Hải nghiến răng vang lên tiếng ken két, vung nắm đấm sắt lên đánh về phía Tiêu Chính Văn.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  Ngay cả Điền Thương Hải cũng bị đánh cho thảm bại như thế chứng tỏ hôm đó Tiêu Chính Văn không cần phải tránh mặt, sở dĩ anh không đến Hoa Sơn có lẽ có việc cần anh giải quyết. “Tôi đã nói rồi mà, vua Bắc Lương không thể nào sợ huyết tộc”. “Đúng thế, tôi nghĩ đám người đó rõ ràng là đang bôi nhọ vua Bắc Lương”. “Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, hơn nữa người huyết tộc không thất bại, chỉ bị thiệt một chút, huống gì đằng sau người ta còn có nhiều người như thế, sao các người lại biết Tiêu Chính Văn sẽ thắng?” Trong đám đông vẫn nghe thấy có giọng nói không mấy hài lòng. Lúc này Điền Thương Hải lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, âm thầm ngưng tụ một trận pháp, nguyên khí trong không trung dường như bị rút cạn khiến bầu trời đêm như một một màn mỏng màu xám che phủ. “Cậu Tiêu, ông ta đang ngưng tụ khí huyết, đây là bí thuật của riêng huyết tộc, một khi ông ta ngưng tụ thành công thì da thịt của ông ta sẽ cứng như đá, đến lúc đó cậu sẽ trở nên bị động”. Lý Chính Đạo dùng thuật truyền âm nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Chính Văn. Sở dĩ huyết tộc lớn mạnh như vậy chính là vì trong huyết tộc lưu truyền rất nhiều bí thuật được kế thừa qua hàng nghìn năm, đây là thứ là Thiên Đạo Minh Ước và gia tộc ngoài lãnh thổ bình thường không thể so bì được. “Ồ? Ngưng tụ khí huyết? Hoàn toàn có thể, tôi đang đợi ông ta đây”. Tiêu Chính Văn dửng dưng cười, khinh thường nói. “Đợi tôi? Cậu chắc chứ?” Điền Thương Hải vừa nói, xung quanh người ông ta bỗng được bao phủ bởi một luồng huyết quang, chỉ thoáng chốc huyết quang mờ đi, da của Điền Thương Hải biến thành màu đồng. Hơn nữa trên làn da màu đồng đó dường như có thêm một lớp áo giáp mỏng.   Lúc này khí thế cả người Điền Thương Hải đều thay đổi, đã không còn sự hung hăng lúc nãy mà thay vào đó trở nên ý chí và khí khái hơn. “Đã sẵn sàng chưa?” Tiêu Chính Văn khẽ cười, nhìn về phía Điền Thương Hải như đang thay đổi thành người khác nói. “Chàng trai, cậu sẽ trả giá cho sự huênh hoang của mình”. Điền Thương Hải cười khẩy, ánh mắt bỗng lóe lên tia lạnh lẽo. Nhưng ông ta còn chưa ra tay, một tiếng rồng gầm vang vọng cả đất trời. “Grum!” Khi tiếng rồng gầm vang lên, ba con rồng lao thẳng lên trời lần lượt quấn quanh Tiêu Chính Văn. Lúc này Tiêu Chính Văn như một vị thần giáng trần, uy thế ngút trời. “Rầm!” Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn giơ tay lên tung ra một đòn. Uy thế của nắm đấm này cực kỳ đáng sợ, trong tích tắc đã khiến trời đất rung chuyển, thậm chí dãy núi ngoài cách đó một trăm cây số cũng đều rung chuyển theo đòn tấn công này. “Giết!”Điền Thương Hải nghiến răng vang lên tiếng ken két, vung nắm đấm sắt lên đánh về phía Tiêu Chính Văn.

Chương 3061