Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 3087

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Tiêu Chính Văn tôi sẽ không thay tên, không đổi họ, chờ ông trở lại tìm tôi!” Trong mắt Tiêu Chính Văn bắn ra sát khí! Cho đến lúc này, những người vây xem mới định thần lại sau cơn khiếp sợ, ngay cả Lý Chính Đạo và Lục Tiểu Thiến cũng bị kinh sợ trước hành động của Tiêu Chính Văn Bởi vì người mà Tiêu Chính Văn đánh, bọn họ cũng đều quen biết. Đó là lãnh đạo cấp cao của Thiên Cung Bắc Cực đấy! Tiêu Chính Văn thì giỏi rồi, nói đánh là đánh, hơn nữa còn đánh thẳng vào mặt! Sau khi đám ánh sáng trắng biến mất, Tiêu Chính Văn bước ra, đi thẳng về phía Lục Tiểu Thiến. Sau sự việc vừa rồi, sự nhận biết của Lục Tiểu Thiến về Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn thay đổi. Theo quan điểm của cô ta, Tiêu Chính Văn là một tên điên không sợ trời không sợ đất! Gia thế gì, xuất thân gì, ở trong mắt Tiêu Chính Văn, bọn họ chẳng là gì cả! Giờ phút này, sắc mặt Lục Tiểu Thiến tái nhợt, không khỏi lui về phía sau. Không còn cách nào chạy thoát, vào lúc này, hai mắt cô ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, chẳng lẽ anh nhất định phải giết tôi sao? Kết thù oán với nhà họ Lục chúng tôi đều không có lợi đối với anh và Hoa Quốc!” “Uy hiếp tôi à?” Lời nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, anh sải bước chân đi thẳng đến trước mặt Lục Tiểu Thiến, rồi túm lấy cổ cô ta. Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, Lục Tiểu Thiến thậm chí còn chưa kêu được một tiếng, thì đã mất mạng! Khi cái xác nặng nề của Lục Tiểu Thiến ngã xuống đất, trong nháy mắt tất cả mọi người lập tức trở nên yên lặng, ngay cả Lý Chính Đạo cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt! Đúng vào lúc này, trong một tòa cung điện khổng lồ ở vùng ngoài lãnh thổ, một người đàn ông mặc áo dài trắng đang vẽ tranh! Trong cung điện, nguy nga lộng lẫy, hơn nữa còn trôi lơ lửng trên một cái hồ khổng lồ, phía dưới là thác nước đang chảy xuống, hai bên bờ sông là những rặng thông và bách xanh cao chót vót! Mà trên bức tranh đó, có một người cô gái xinh đẹp như tiên nữ, cô gái đó chính là Lục Tiểu Thiến! Nhưng khi bút son của hắn vừa chạm đến môi của cô gái trong tranh, tay người đàn ông đó đột nhiên run lên, bút son trên tay rơi thẳng xuống đất! “Ồ?” Chân mày người đàn ông áo trắng khẽ nhếch lên vài cái, trong đôi mắt lóe lên hai tia sắc sảo nói: “Tiểu Thiến!” “Ai dám giết người tôi yêu nhất!” Người đàn ông áo trắng nói đến đây, khẽ hất tay, bức tranh hình cô gái xinh đẹp cùng với chiếc bàn gỗ trước mặt lập tức hóa thành tro bụi!Lục Tiểu Thiến là người mà hắn yêu nhất, không ai có thể động đến người phụ nữ của hắn!

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Tiêu Chính Văn tôi sẽ không thay tên, không đổi họ, chờ ông trở lại tìm tôi!” Trong mắt Tiêu Chính Văn bắn ra sát khí! Cho đến lúc này, những người vây xem mới định thần lại sau cơn khiếp sợ, ngay cả Lý Chính Đạo và Lục Tiểu Thiến cũng bị kinh sợ trước hành động của Tiêu Chính Văn Bởi vì người mà Tiêu Chính Văn đánh, bọn họ cũng đều quen biết. Đó là lãnh đạo cấp cao của Thiên Cung Bắc Cực đấy! Tiêu Chính Văn thì giỏi rồi, nói đánh là đánh, hơn nữa còn đánh thẳng vào mặt! Sau khi đám ánh sáng trắng biến mất, Tiêu Chính Văn bước ra, đi thẳng về phía Lục Tiểu Thiến. Sau sự việc vừa rồi, sự nhận biết của Lục Tiểu Thiến về Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn thay đổi. Theo quan điểm của cô ta, Tiêu Chính Văn là một tên điên không sợ trời không sợ đất! Gia thế gì, xuất thân gì, ở trong mắt Tiêu Chính Văn, bọn họ chẳng là gì cả! Giờ phút này, sắc mặt Lục Tiểu Thiến tái nhợt, không khỏi lui về phía sau. Không còn cách nào chạy thoát, vào lúc này, hai mắt cô ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, chẳng lẽ anh nhất định phải giết tôi sao? Kết thù oán với nhà họ Lục chúng tôi đều không có lợi đối với anh và Hoa Quốc!” “Uy hiếp tôi à?” Lời nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, anh sải bước chân đi thẳng đến trước mặt Lục Tiểu Thiến, rồi túm lấy cổ cô ta. Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, Lục Tiểu Thiến thậm chí còn chưa kêu được một tiếng, thì đã mất mạng! Khi cái xác nặng nề của Lục Tiểu Thiến ngã xuống đất, trong nháy mắt tất cả mọi người lập tức trở nên yên lặng, ngay cả Lý Chính Đạo cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt! Đúng vào lúc này, trong một tòa cung điện khổng lồ ở vùng ngoài lãnh thổ, một người đàn ông mặc áo dài trắng đang vẽ tranh! Trong cung điện, nguy nga lộng lẫy, hơn nữa còn trôi lơ lửng trên một cái hồ khổng lồ, phía dưới là thác nước đang chảy xuống, hai bên bờ sông là những rặng thông và bách xanh cao chót vót! Mà trên bức tranh đó, có một người cô gái xinh đẹp như tiên nữ, cô gái đó chính là Lục Tiểu Thiến! Nhưng khi bút son của hắn vừa chạm đến môi của cô gái trong tranh, tay người đàn ông đó đột nhiên run lên, bút son trên tay rơi thẳng xuống đất! “Ồ?” Chân mày người đàn ông áo trắng khẽ nhếch lên vài cái, trong đôi mắt lóe lên hai tia sắc sảo nói: “Tiểu Thiến!” “Ai dám giết người tôi yêu nhất!” Người đàn ông áo trắng nói đến đây, khẽ hất tay, bức tranh hình cô gái xinh đẹp cùng với chiếc bàn gỗ trước mặt lập tức hóa thành tro bụi!Lục Tiểu Thiến là người mà hắn yêu nhất, không ai có thể động đến người phụ nữ của hắn!

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Tiêu Chính Văn tôi sẽ không thay tên, không đổi họ, chờ ông trở lại tìm tôi!” Trong mắt Tiêu Chính Văn bắn ra sát khí! Cho đến lúc này, những người vây xem mới định thần lại sau cơn khiếp sợ, ngay cả Lý Chính Đạo và Lục Tiểu Thiến cũng bị kinh sợ trước hành động của Tiêu Chính Văn Bởi vì người mà Tiêu Chính Văn đánh, bọn họ cũng đều quen biết. Đó là lãnh đạo cấp cao của Thiên Cung Bắc Cực đấy! Tiêu Chính Văn thì giỏi rồi, nói đánh là đánh, hơn nữa còn đánh thẳng vào mặt! Sau khi đám ánh sáng trắng biến mất, Tiêu Chính Văn bước ra, đi thẳng về phía Lục Tiểu Thiến. Sau sự việc vừa rồi, sự nhận biết của Lục Tiểu Thiến về Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn thay đổi. Theo quan điểm của cô ta, Tiêu Chính Văn là một tên điên không sợ trời không sợ đất! Gia thế gì, xuất thân gì, ở trong mắt Tiêu Chính Văn, bọn họ chẳng là gì cả! Giờ phút này, sắc mặt Lục Tiểu Thiến tái nhợt, không khỏi lui về phía sau. Không còn cách nào chạy thoát, vào lúc này, hai mắt cô ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, chẳng lẽ anh nhất định phải giết tôi sao? Kết thù oán với nhà họ Lục chúng tôi đều không có lợi đối với anh và Hoa Quốc!” “Uy hiếp tôi à?” Lời nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, anh sải bước chân đi thẳng đến trước mặt Lục Tiểu Thiến, rồi túm lấy cổ cô ta. Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, Lục Tiểu Thiến thậm chí còn chưa kêu được một tiếng, thì đã mất mạng! Khi cái xác nặng nề của Lục Tiểu Thiến ngã xuống đất, trong nháy mắt tất cả mọi người lập tức trở nên yên lặng, ngay cả Lý Chính Đạo cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt! Đúng vào lúc này, trong một tòa cung điện khổng lồ ở vùng ngoài lãnh thổ, một người đàn ông mặc áo dài trắng đang vẽ tranh! Trong cung điện, nguy nga lộng lẫy, hơn nữa còn trôi lơ lửng trên một cái hồ khổng lồ, phía dưới là thác nước đang chảy xuống, hai bên bờ sông là những rặng thông và bách xanh cao chót vót! Mà trên bức tranh đó, có một người cô gái xinh đẹp như tiên nữ, cô gái đó chính là Lục Tiểu Thiến! Nhưng khi bút son của hắn vừa chạm đến môi của cô gái trong tranh, tay người đàn ông đó đột nhiên run lên, bút son trên tay rơi thẳng xuống đất! “Ồ?” Chân mày người đàn ông áo trắng khẽ nhếch lên vài cái, trong đôi mắt lóe lên hai tia sắc sảo nói: “Tiểu Thiến!” “Ai dám giết người tôi yêu nhất!” Người đàn ông áo trắng nói đến đây, khẽ hất tay, bức tranh hình cô gái xinh đẹp cùng với chiếc bàn gỗ trước mặt lập tức hóa thành tro bụi!Lục Tiểu Thiến là người mà hắn yêu nhất, không ai có thể động đến người phụ nữ của hắn!

Chương 3087