Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3121
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Mặc dù thực lực của Lục Tiểu Thiến khá bình thường, thậm chí không ăn nhập gì với giới trẻ. Nhưng phía sau cô ta không chỉ có một nhà họ Lục mà còn có vị thiếu niên con cưng của trời ở Ngọc Khuyết Cung. Với thực lực của vị thiếu niên kia, một khi ra tay đừng nói là Hứa Tinh Nhi không bảo vệ được Tiêu Chính Văn, thậm chí ngay cả Thiên Hương Các cũng sẽ bị liên lụy. Dù sao vị thiếu niên kia là người có khả năng thừa kế vị trí cung chủ của Ngọc Khuyết Cung nhất, một khi chuyện này có liên quan đến hắn, khó đảm bảo Ngọc Khuyết Cung sẽ không truy cứu, đến lúc đó Thiên Hương Các cũng khó trụ vững. “Bây giờ cô nên hiểu rồi chứ, có quan hệ quá thân thiết với người này đồng nghĩa với việc đâm đầu vào chỗ chết”. Hàn Hương Nhi cười khẩy nói. “Cảm ơn sư tỷ Hương Nhi đã nhắc nhở, vừa rồi là do Tinh Nhi quá sơ suất”. Hứa Tinh Nhi vội vàng cúi đầu xuống lùi về sau mấy bước, cố ý kéo giãn khoảng cách với mấy người Tiêu Chính Văn. Một người không có lai lịch gì trong thế tục như Tiêu Chính Văn đắc tội với Ngọc Khuyết Cung thì có khác gì tìm tới cái chết đâu? “Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, sao anh lại xuất hiện trong bữa tiệc của mấy người bọn tôi?” Hàn Hương Nhi cau mày nhìn mấy người Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi. “Anh Tiêu là khách quý tôi mời đến, có vấn đề gì sao?” Giọng Trần Nguyệt Nhi vang lên vừa đằng xa, chỉ thấy cô ta mặc một bộ váy dài màu trắng, cứ như tiên giáng trần. Lúc này Trần Nguyệt Nhi nhìn Hàn Hương Nhi bằng ánh mắt không mảy may sợ hãi. “Ồ, thật không ngờ Thiên Cung Bắc Cực các cô lại rộng lượng như vậy, theo tôi được biết, Thiên Minh Tử chết trong tay Tiêu Chính Văn nhỉ?” Hàn Hương Nhi khinh thường cười, chế giễu nói. “Sư tỷ Hương Nhi, chị nói đùa rồi, Thiên Cung Bắc Cực chúng tôi trước giờ làm gì cũng đều không dựa vào ân oán, càng không để ý đến suy nghĩ của người khác”. Trần Nguyệt Nhi phản bác lại. “Hừ, mong các cô đừng phạm sai lầm là được. Nhà họ Lục không phải là gia tộc mà Thiên Cung Bắc Cực các cô có thể đắc tội”. Hàn Hương Nhi nói. Hứa Tinh Nhi nhìn Trần Nguyệt Nhi thở dài, xoay người đi cùng với Hàn Hương Nhi. “Tôi ngược lại mong Bát Cảnh Cung đừng phạm sai lầm”. Trần Nguyệt Nhi đáp lại Hàn Hương Nhi. “Sớm muộn gì cô cũng sẽ nhận ra”. Hàn Hương Nhi lạnh lùng nói.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Mặc dù thực lực của Lục Tiểu Thiến khá bình thường, thậm chí không ăn nhập gì với giới trẻ. Nhưng phía sau cô ta không chỉ có một nhà họ Lục mà còn có vị thiếu niên con cưng của trời ở Ngọc Khuyết Cung. Với thực lực của vị thiếu niên kia, một khi ra tay đừng nói là Hứa Tinh Nhi không bảo vệ được Tiêu Chính Văn, thậm chí ngay cả Thiên Hương Các cũng sẽ bị liên lụy. Dù sao vị thiếu niên kia là người có khả năng thừa kế vị trí cung chủ của Ngọc Khuyết Cung nhất, một khi chuyện này có liên quan đến hắn, khó đảm bảo Ngọc Khuyết Cung sẽ không truy cứu, đến lúc đó Thiên Hương Các cũng khó trụ vững. “Bây giờ cô nên hiểu rồi chứ, có quan hệ quá thân thiết với người này đồng nghĩa với việc đâm đầu vào chỗ chết”. Hàn Hương Nhi cười khẩy nói. “Cảm ơn sư tỷ Hương Nhi đã nhắc nhở, vừa rồi là do Tinh Nhi quá sơ suất”. Hứa Tinh Nhi vội vàng cúi đầu xuống lùi về sau mấy bước, cố ý kéo giãn khoảng cách với mấy người Tiêu Chính Văn. Một người không có lai lịch gì trong thế tục như Tiêu Chính Văn đắc tội với Ngọc Khuyết Cung thì có khác gì tìm tới cái chết đâu? “Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, sao anh lại xuất hiện trong bữa tiệc của mấy người bọn tôi?” Hàn Hương Nhi cau mày nhìn mấy người Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi. “Anh Tiêu là khách quý tôi mời đến, có vấn đề gì sao?” Giọng Trần Nguyệt Nhi vang lên vừa đằng xa, chỉ thấy cô ta mặc một bộ váy dài màu trắng, cứ như tiên giáng trần. Lúc này Trần Nguyệt Nhi nhìn Hàn Hương Nhi bằng ánh mắt không mảy may sợ hãi. “Ồ, thật không ngờ Thiên Cung Bắc Cực các cô lại rộng lượng như vậy, theo tôi được biết, Thiên Minh Tử chết trong tay Tiêu Chính Văn nhỉ?” Hàn Hương Nhi khinh thường cười, chế giễu nói. “Sư tỷ Hương Nhi, chị nói đùa rồi, Thiên Cung Bắc Cực chúng tôi trước giờ làm gì cũng đều không dựa vào ân oán, càng không để ý đến suy nghĩ của người khác”. Trần Nguyệt Nhi phản bác lại. “Hừ, mong các cô đừng phạm sai lầm là được. Nhà họ Lục không phải là gia tộc mà Thiên Cung Bắc Cực các cô có thể đắc tội”. Hàn Hương Nhi nói. Hứa Tinh Nhi nhìn Trần Nguyệt Nhi thở dài, xoay người đi cùng với Hàn Hương Nhi. “Tôi ngược lại mong Bát Cảnh Cung đừng phạm sai lầm”. Trần Nguyệt Nhi đáp lại Hàn Hương Nhi. “Sớm muộn gì cô cũng sẽ nhận ra”. Hàn Hương Nhi lạnh lùng nói.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Mặc dù thực lực của Lục Tiểu Thiến khá bình thường, thậm chí không ăn nhập gì với giới trẻ. Nhưng phía sau cô ta không chỉ có một nhà họ Lục mà còn có vị thiếu niên con cưng của trời ở Ngọc Khuyết Cung. Với thực lực của vị thiếu niên kia, một khi ra tay đừng nói là Hứa Tinh Nhi không bảo vệ được Tiêu Chính Văn, thậm chí ngay cả Thiên Hương Các cũng sẽ bị liên lụy. Dù sao vị thiếu niên kia là người có khả năng thừa kế vị trí cung chủ của Ngọc Khuyết Cung nhất, một khi chuyện này có liên quan đến hắn, khó đảm bảo Ngọc Khuyết Cung sẽ không truy cứu, đến lúc đó Thiên Hương Các cũng khó trụ vững. “Bây giờ cô nên hiểu rồi chứ, có quan hệ quá thân thiết với người này đồng nghĩa với việc đâm đầu vào chỗ chết”. Hàn Hương Nhi cười khẩy nói. “Cảm ơn sư tỷ Hương Nhi đã nhắc nhở, vừa rồi là do Tinh Nhi quá sơ suất”. Hứa Tinh Nhi vội vàng cúi đầu xuống lùi về sau mấy bước, cố ý kéo giãn khoảng cách với mấy người Tiêu Chính Văn. Một người không có lai lịch gì trong thế tục như Tiêu Chính Văn đắc tội với Ngọc Khuyết Cung thì có khác gì tìm tới cái chết đâu? “Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, sao anh lại xuất hiện trong bữa tiệc của mấy người bọn tôi?” Hàn Hương Nhi cau mày nhìn mấy người Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi. “Anh Tiêu là khách quý tôi mời đến, có vấn đề gì sao?” Giọng Trần Nguyệt Nhi vang lên vừa đằng xa, chỉ thấy cô ta mặc một bộ váy dài màu trắng, cứ như tiên giáng trần. Lúc này Trần Nguyệt Nhi nhìn Hàn Hương Nhi bằng ánh mắt không mảy may sợ hãi. “Ồ, thật không ngờ Thiên Cung Bắc Cực các cô lại rộng lượng như vậy, theo tôi được biết, Thiên Minh Tử chết trong tay Tiêu Chính Văn nhỉ?” Hàn Hương Nhi khinh thường cười, chế giễu nói. “Sư tỷ Hương Nhi, chị nói đùa rồi, Thiên Cung Bắc Cực chúng tôi trước giờ làm gì cũng đều không dựa vào ân oán, càng không để ý đến suy nghĩ của người khác”. Trần Nguyệt Nhi phản bác lại. “Hừ, mong các cô đừng phạm sai lầm là được. Nhà họ Lục không phải là gia tộc mà Thiên Cung Bắc Cực các cô có thể đắc tội”. Hàn Hương Nhi nói. Hứa Tinh Nhi nhìn Trần Nguyệt Nhi thở dài, xoay người đi cùng với Hàn Hương Nhi. “Tôi ngược lại mong Bát Cảnh Cung đừng phạm sai lầm”. Trần Nguyệt Nhi đáp lại Hàn Hương Nhi. “Sớm muộn gì cô cũng sẽ nhận ra”. Hàn Hương Nhi lạnh lùng nói.