Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3129
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Còn được thừa hưởng vận khí đế vương do Thủy Hoàng truyền lại. Ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Chính Văn thêm vài phần kính nể. Tiêu Chính Văn tay cầm kiếm Tần Vương, cho dù là đặt ở vùng ngoài lãnh thổ thì cũng đủ chấn động khắp nơi. Điều này giống như Tiêu Chính Văn là người giàu nhất thế giới, còn Khổng Thiên Tường là một tên ăn xin trên đường. Điều khiến bọn họ càng không thể chấp nhận hơn là có rất nhiều người thậm chí còn không bằng tên ăn xin như Khổng Thiên Tường. “Thế nào, bây giờ anh còn gì để nói không?” Tiêu Chính Văn duỗi tay, nắm lấy thanh kiếm Tần Vương, lạnh lùng nhìn Khổng Thiên Tường. Nếu Tiêu Chính Văn muốn giết hắn thì hắn đã không còn cơ hội sống sót. Hầu như tất cả mọi người đều quay lại nhìn Khổng Thiên Tường, lúc này, bọn họ không dám coi thường Tiêu Chính Văn nữa, càng không dám xem nhẹ thanh kiếm cổ kia. Ngay cả đám người Lương Cảnh Long cũng không nói nên lời. So tới kiếm Tần Vương, kiếm Thất Thái Hà Quang chẳng là gì cả, thậm chí còn không đủ tư cách đặt lên bục đài. Khổng Thiên Tường càng không nói nên lời trước câu hỏi của Tiêu Chính Văn, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, chỉ có thể nghiến răng ngồi yên ở chỗ. Hắn không dám nói nửa chữ, mặc dù hắn trong cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật này. Vốn dĩ, hắn muốn nhân cơ hội này khiến Tiêu Chính Văn mất mặt, sau đó tiện tay giết Tiêu Chính Văn tại đây. Nhưng không ngờ, lại làm hỏng cả một món bảo vật của nhà họ Khổng. Hắn không biết phải giải thích với gia tộc như thế nào khi trở về. “Thế tử Khổng, anh đừng tức giận. Không còn kiếm Thất Thái Hà Quang thì chẳng phải vẫn còn kiếm Tần Vương sao?” Hàn Hương Nhi giễu cợt nói. Khổng Thiên Tường sững sờ, sau đó mặt hiện lên vẻ chế nhạo: “Chà, đúng vậy! Tên họ Tiêu cũng chẳng sống được mấy ngày nữa!” Chỉ cần nhân vật lớn của nhà họ Khổng bọn họ trở lại giới thế tục thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng Tiêu Chính Văn. Một khi Tiêu Chính Văn chết thì chẳng phải thanh kiếm Tần Vương đó sẽ thuộc về nhà họ Khổng sao? Đến lúc đó, tuy rằng Khổng Thiên Tường không tự tay đoạt lấy kiếm Tần Vương, nhưng ít nhất cũng cung cấp mạnh mối của thần khí cho nhân vật lớn trong gia tộc, cũng coi như là có công chuộc tội. Nghĩ đến đây, Khổng Thiên Tường bình tĩnh lại, nói với Hàn Hương Nhi: “Được rồi, thêm tên anh ta vào danh sách, rồi gửi danh sách đến Huyền Thiên Đạo Cung!” Nói xong, Khổng Thiên Tường đưa một bản danh sách cho Hàn Hương Nhi. Thực ra, danh sách này đã được hắn lập ra từ lâu, những người có tên trong danh sách này đều là những người có mối quan hệ gắn bó chặt chẽ với nhà họ Khổng.Vốn dĩ Khổng Thiên Tường không định thêm tên Tiêu Chính Văn vào danh sách, nhưng lúc này, hắn đã thay đổi quyết định.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Còn được thừa hưởng vận khí đế vương do Thủy Hoàng truyền lại. Ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Chính Văn thêm vài phần kính nể. Tiêu Chính Văn tay cầm kiếm Tần Vương, cho dù là đặt ở vùng ngoài lãnh thổ thì cũng đủ chấn động khắp nơi. Điều này giống như Tiêu Chính Văn là người giàu nhất thế giới, còn Khổng Thiên Tường là một tên ăn xin trên đường. Điều khiến bọn họ càng không thể chấp nhận hơn là có rất nhiều người thậm chí còn không bằng tên ăn xin như Khổng Thiên Tường. “Thế nào, bây giờ anh còn gì để nói không?” Tiêu Chính Văn duỗi tay, nắm lấy thanh kiếm Tần Vương, lạnh lùng nhìn Khổng Thiên Tường. Nếu Tiêu Chính Văn muốn giết hắn thì hắn đã không còn cơ hội sống sót. Hầu như tất cả mọi người đều quay lại nhìn Khổng Thiên Tường, lúc này, bọn họ không dám coi thường Tiêu Chính Văn nữa, càng không dám xem nhẹ thanh kiếm cổ kia. Ngay cả đám người Lương Cảnh Long cũng không nói nên lời. So tới kiếm Tần Vương, kiếm Thất Thái Hà Quang chẳng là gì cả, thậm chí còn không đủ tư cách đặt lên bục đài. Khổng Thiên Tường càng không nói nên lời trước câu hỏi của Tiêu Chính Văn, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, chỉ có thể nghiến răng ngồi yên ở chỗ. Hắn không dám nói nửa chữ, mặc dù hắn trong cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật này. Vốn dĩ, hắn muốn nhân cơ hội này khiến Tiêu Chính Văn mất mặt, sau đó tiện tay giết Tiêu Chính Văn tại đây. Nhưng không ngờ, lại làm hỏng cả một món bảo vật của nhà họ Khổng. Hắn không biết phải giải thích với gia tộc như thế nào khi trở về. “Thế tử Khổng, anh đừng tức giận. Không còn kiếm Thất Thái Hà Quang thì chẳng phải vẫn còn kiếm Tần Vương sao?” Hàn Hương Nhi giễu cợt nói. Khổng Thiên Tường sững sờ, sau đó mặt hiện lên vẻ chế nhạo: “Chà, đúng vậy! Tên họ Tiêu cũng chẳng sống được mấy ngày nữa!” Chỉ cần nhân vật lớn của nhà họ Khổng bọn họ trở lại giới thế tục thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng Tiêu Chính Văn. Một khi Tiêu Chính Văn chết thì chẳng phải thanh kiếm Tần Vương đó sẽ thuộc về nhà họ Khổng sao? Đến lúc đó, tuy rằng Khổng Thiên Tường không tự tay đoạt lấy kiếm Tần Vương, nhưng ít nhất cũng cung cấp mạnh mối của thần khí cho nhân vật lớn trong gia tộc, cũng coi như là có công chuộc tội. Nghĩ đến đây, Khổng Thiên Tường bình tĩnh lại, nói với Hàn Hương Nhi: “Được rồi, thêm tên anh ta vào danh sách, rồi gửi danh sách đến Huyền Thiên Đạo Cung!” Nói xong, Khổng Thiên Tường đưa một bản danh sách cho Hàn Hương Nhi. Thực ra, danh sách này đã được hắn lập ra từ lâu, những người có tên trong danh sách này đều là những người có mối quan hệ gắn bó chặt chẽ với nhà họ Khổng.Vốn dĩ Khổng Thiên Tường không định thêm tên Tiêu Chính Văn vào danh sách, nhưng lúc này, hắn đã thay đổi quyết định.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Còn được thừa hưởng vận khí đế vương do Thủy Hoàng truyền lại. Ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Chính Văn thêm vài phần kính nể. Tiêu Chính Văn tay cầm kiếm Tần Vương, cho dù là đặt ở vùng ngoài lãnh thổ thì cũng đủ chấn động khắp nơi. Điều này giống như Tiêu Chính Văn là người giàu nhất thế giới, còn Khổng Thiên Tường là một tên ăn xin trên đường. Điều khiến bọn họ càng không thể chấp nhận hơn là có rất nhiều người thậm chí còn không bằng tên ăn xin như Khổng Thiên Tường. “Thế nào, bây giờ anh còn gì để nói không?” Tiêu Chính Văn duỗi tay, nắm lấy thanh kiếm Tần Vương, lạnh lùng nhìn Khổng Thiên Tường. Nếu Tiêu Chính Văn muốn giết hắn thì hắn đã không còn cơ hội sống sót. Hầu như tất cả mọi người đều quay lại nhìn Khổng Thiên Tường, lúc này, bọn họ không dám coi thường Tiêu Chính Văn nữa, càng không dám xem nhẹ thanh kiếm cổ kia. Ngay cả đám người Lương Cảnh Long cũng không nói nên lời. So tới kiếm Tần Vương, kiếm Thất Thái Hà Quang chẳng là gì cả, thậm chí còn không đủ tư cách đặt lên bục đài. Khổng Thiên Tường càng không nói nên lời trước câu hỏi của Tiêu Chính Văn, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, chỉ có thể nghiến răng ngồi yên ở chỗ. Hắn không dám nói nửa chữ, mặc dù hắn trong cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật này. Vốn dĩ, hắn muốn nhân cơ hội này khiến Tiêu Chính Văn mất mặt, sau đó tiện tay giết Tiêu Chính Văn tại đây. Nhưng không ngờ, lại làm hỏng cả một món bảo vật của nhà họ Khổng. Hắn không biết phải giải thích với gia tộc như thế nào khi trở về. “Thế tử Khổng, anh đừng tức giận. Không còn kiếm Thất Thái Hà Quang thì chẳng phải vẫn còn kiếm Tần Vương sao?” Hàn Hương Nhi giễu cợt nói. Khổng Thiên Tường sững sờ, sau đó mặt hiện lên vẻ chế nhạo: “Chà, đúng vậy! Tên họ Tiêu cũng chẳng sống được mấy ngày nữa!” Chỉ cần nhân vật lớn của nhà họ Khổng bọn họ trở lại giới thế tục thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng Tiêu Chính Văn. Một khi Tiêu Chính Văn chết thì chẳng phải thanh kiếm Tần Vương đó sẽ thuộc về nhà họ Khổng sao? Đến lúc đó, tuy rằng Khổng Thiên Tường không tự tay đoạt lấy kiếm Tần Vương, nhưng ít nhất cũng cung cấp mạnh mối của thần khí cho nhân vật lớn trong gia tộc, cũng coi như là có công chuộc tội. Nghĩ đến đây, Khổng Thiên Tường bình tĩnh lại, nói với Hàn Hương Nhi: “Được rồi, thêm tên anh ta vào danh sách, rồi gửi danh sách đến Huyền Thiên Đạo Cung!” Nói xong, Khổng Thiên Tường đưa một bản danh sách cho Hàn Hương Nhi. Thực ra, danh sách này đã được hắn lập ra từ lâu, những người có tên trong danh sách này đều là những người có mối quan hệ gắn bó chặt chẽ với nhà họ Khổng.Vốn dĩ Khổng Thiên Tường không định thêm tên Tiêu Chính Văn vào danh sách, nhưng lúc này, hắn đã thay đổi quyết định.