Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 3134

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Khoảnh khắc này, không chỉ có người dân tầng lớp thấp nhất bàn luận sôi nổi về điều này mà ngay cả Trần Nguyệt Nhi cũng cảm thấy khó hiểu: “Sao có thể không có tên của anh Tiêu cơ chứ?” Mà đám người đứng bên cạnh lại bày ra vẻ khinh thường và nụ cười lạnh tanh. “Liệu có phải có ai đã giở trò với bảng danh sách hay không, có ý gì đây?” Trần Nguyệt Nhi nhíu mày nói. “Không thể có vấn đề, nói không chừng Tiêu Chính Văn lại đắc tội với người nào không nên đắc tội rồi!” Mặc dù Lương Cảnh Long cũng vô cùng bất ngờ, thế nhưng vẫn bày ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác. “Sư muội Nguyệt Nhi, cô cũng đã xem bảng danh sách hôm đó rồi, bên trong không chỉ có tên của mấy người chúng tôi mà tên của hắn cũng được cô tự tay mình viết lên, về điểm này thì không thể có nhầm lẫn gì đúng không?” Khổng Thiên Tường nói mà mặt không đổi sắc. Thế nhưng ai cũng đều có thể nhìn ra vẻ khinh thường ở trên mặt hắn. “Tôi lại cảm thấy nếu như Tiêu Chính Văn thật sự ưu tú giống như trong truyền thuyết thì dù chúng ta không báo tên của hắn lên thì người của Huyền Thiên Đạo Cung nhất định cũng sẽ viết thêm tên của hắn vào”. “Không sai, Huyền Thiên Đạo Cung có không ít tai mắt ở trong thế tục, nếu không thì Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng cũng sẽ không nhận được giấy mời!” “Ừ, theo tôi thấy thì là hắn không có tư cách tham gia!” Đúng vào lúc này, không biết là ai buột miệng nói ra một câu, thế nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người rất nhanh. “Tám mươi phần trăm là nguyên nhân này rồi, Huyền Thiên Đạo Cung cũng không phải ai cũng nhận, lai lịch và thực lực phải quan trọng như nhau, nếu không thì chẳng phải loạn hết quy tắc rồi hay sao?” Hàn Hương Nhi bật cười lạnh lùng. “Lai lịch? Huyền Thiên Đạo Cung không nhầm đấy chứ? Đông Phương Tuyết Ngưng thì có lai lịch gì? Lẽ nào nhà họ Tiêu còn không bằng nhà họ Đông Phương hay sao?” Trần Nguyệt Nhi nghi hoặc hỏi. “Cô đang nghi ngờ ánh mắt của Huyền Thiên Đạo Cung hay sao?” Hàn Hương Nhi lạnh lùng chất vấn. Lời này vừa được thốt ra, Trần Nguyệt Nhi mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn nghi hoặc trong lòng, không lên tiếng thêm nữa. “Hừ, theo tôi thấy, là Huyền Thiên Đạo Cung người ta căn bản chẳng coi loại tiểu nhân như hắn ra gì!” Lương Cảnh Long vừa chế nhạo vừa âm thầm đắc ý trong lòng. Lần này Tiêu Chính Văn đã mất hết mặt mũi rồi, cũng coi như trút được một cục tức cho hắn ta!

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Khoảnh khắc này, không chỉ có người dân tầng lớp thấp nhất bàn luận sôi nổi về điều này mà ngay cả Trần Nguyệt Nhi cũng cảm thấy khó hiểu: “Sao có thể không có tên của anh Tiêu cơ chứ?” Mà đám người đứng bên cạnh lại bày ra vẻ khinh thường và nụ cười lạnh tanh. “Liệu có phải có ai đã giở trò với bảng danh sách hay không, có ý gì đây?” Trần Nguyệt Nhi nhíu mày nói. “Không thể có vấn đề, nói không chừng Tiêu Chính Văn lại đắc tội với người nào không nên đắc tội rồi!” Mặc dù Lương Cảnh Long cũng vô cùng bất ngờ, thế nhưng vẫn bày ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác. “Sư muội Nguyệt Nhi, cô cũng đã xem bảng danh sách hôm đó rồi, bên trong không chỉ có tên của mấy người chúng tôi mà tên của hắn cũng được cô tự tay mình viết lên, về điểm này thì không thể có nhầm lẫn gì đúng không?” Khổng Thiên Tường nói mà mặt không đổi sắc. Thế nhưng ai cũng đều có thể nhìn ra vẻ khinh thường ở trên mặt hắn. “Tôi lại cảm thấy nếu như Tiêu Chính Văn thật sự ưu tú giống như trong truyền thuyết thì dù chúng ta không báo tên của hắn lên thì người của Huyền Thiên Đạo Cung nhất định cũng sẽ viết thêm tên của hắn vào”. “Không sai, Huyền Thiên Đạo Cung có không ít tai mắt ở trong thế tục, nếu không thì Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng cũng sẽ không nhận được giấy mời!” “Ừ, theo tôi thấy thì là hắn không có tư cách tham gia!” Đúng vào lúc này, không biết là ai buột miệng nói ra một câu, thế nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người rất nhanh. “Tám mươi phần trăm là nguyên nhân này rồi, Huyền Thiên Đạo Cung cũng không phải ai cũng nhận, lai lịch và thực lực phải quan trọng như nhau, nếu không thì chẳng phải loạn hết quy tắc rồi hay sao?” Hàn Hương Nhi bật cười lạnh lùng. “Lai lịch? Huyền Thiên Đạo Cung không nhầm đấy chứ? Đông Phương Tuyết Ngưng thì có lai lịch gì? Lẽ nào nhà họ Tiêu còn không bằng nhà họ Đông Phương hay sao?” Trần Nguyệt Nhi nghi hoặc hỏi. “Cô đang nghi ngờ ánh mắt của Huyền Thiên Đạo Cung hay sao?” Hàn Hương Nhi lạnh lùng chất vấn. Lời này vừa được thốt ra, Trần Nguyệt Nhi mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn nghi hoặc trong lòng, không lên tiếng thêm nữa. “Hừ, theo tôi thấy, là Huyền Thiên Đạo Cung người ta căn bản chẳng coi loại tiểu nhân như hắn ra gì!” Lương Cảnh Long vừa chế nhạo vừa âm thầm đắc ý trong lòng. Lần này Tiêu Chính Văn đã mất hết mặt mũi rồi, cũng coi như trút được một cục tức cho hắn ta!

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Khoảnh khắc này, không chỉ có người dân tầng lớp thấp nhất bàn luận sôi nổi về điều này mà ngay cả Trần Nguyệt Nhi cũng cảm thấy khó hiểu: “Sao có thể không có tên của anh Tiêu cơ chứ?” Mà đám người đứng bên cạnh lại bày ra vẻ khinh thường và nụ cười lạnh tanh. “Liệu có phải có ai đã giở trò với bảng danh sách hay không, có ý gì đây?” Trần Nguyệt Nhi nhíu mày nói. “Không thể có vấn đề, nói không chừng Tiêu Chính Văn lại đắc tội với người nào không nên đắc tội rồi!” Mặc dù Lương Cảnh Long cũng vô cùng bất ngờ, thế nhưng vẫn bày ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác. “Sư muội Nguyệt Nhi, cô cũng đã xem bảng danh sách hôm đó rồi, bên trong không chỉ có tên của mấy người chúng tôi mà tên của hắn cũng được cô tự tay mình viết lên, về điểm này thì không thể có nhầm lẫn gì đúng không?” Khổng Thiên Tường nói mà mặt không đổi sắc. Thế nhưng ai cũng đều có thể nhìn ra vẻ khinh thường ở trên mặt hắn. “Tôi lại cảm thấy nếu như Tiêu Chính Văn thật sự ưu tú giống như trong truyền thuyết thì dù chúng ta không báo tên của hắn lên thì người của Huyền Thiên Đạo Cung nhất định cũng sẽ viết thêm tên của hắn vào”. “Không sai, Huyền Thiên Đạo Cung có không ít tai mắt ở trong thế tục, nếu không thì Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng cũng sẽ không nhận được giấy mời!” “Ừ, theo tôi thấy thì là hắn không có tư cách tham gia!” Đúng vào lúc này, không biết là ai buột miệng nói ra một câu, thế nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người rất nhanh. “Tám mươi phần trăm là nguyên nhân này rồi, Huyền Thiên Đạo Cung cũng không phải ai cũng nhận, lai lịch và thực lực phải quan trọng như nhau, nếu không thì chẳng phải loạn hết quy tắc rồi hay sao?” Hàn Hương Nhi bật cười lạnh lùng. “Lai lịch? Huyền Thiên Đạo Cung không nhầm đấy chứ? Đông Phương Tuyết Ngưng thì có lai lịch gì? Lẽ nào nhà họ Tiêu còn không bằng nhà họ Đông Phương hay sao?” Trần Nguyệt Nhi nghi hoặc hỏi. “Cô đang nghi ngờ ánh mắt của Huyền Thiên Đạo Cung hay sao?” Hàn Hương Nhi lạnh lùng chất vấn. Lời này vừa được thốt ra, Trần Nguyệt Nhi mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn nghi hoặc trong lòng, không lên tiếng thêm nữa. “Hừ, theo tôi thấy, là Huyền Thiên Đạo Cung người ta căn bản chẳng coi loại tiểu nhân như hắn ra gì!” Lương Cảnh Long vừa chế nhạo vừa âm thầm đắc ý trong lòng. Lần này Tiêu Chính Văn đã mất hết mặt mũi rồi, cũng coi như trút được một cục tức cho hắn ta!

Chương 3134