Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3176
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Nếu anh còn cố tấn công Vân Hà Trận, sẽ càng thêm đắc tội với Huyền Thiên Đạo Cung. Nếu anh còn làm loạn thì sẽ thành trò cười đấy!” Hàn Hương Nhi nhìn Tiêu Chính Văn nhếch mép chế nhạo. “Anh Tiêu, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Chuyện ngày hôm nay tạm gác lại đi!” Trần Nguyệt Nhi cũng lên tiếng nhắc nhở. Không phải cô ta xem thường hay cười nhạo Tiêu Chính Văn, mà là Tiêu Chính Văn thật sự đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giết ba người kia.Đối với Tiêu Chính Văn bây giờ, xông vào Vân Hà Trận chắc chắn không phải là chiến lược tốt nhất. Cho dù Tiêu Chính Văn tài giỏi, thật sự xông qua Vân Hà Trận, phá vỡ bảy bảy bốn chín kết giới thì chắc chắn cũng sẽ cạn kiệt sức lực. Đến lúc đó, nếu đám người Joseph đột nhiên tấn công thì Tiêu Chính Văn sẽ rơi vào nguy hiểm. Tiêu Chính Văn quay lại nhìn Trần Nguyệt Nhi, không trả lời cô ta, mà đi về phía Vân Hà Trận. Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sững sờ, chẳng lẽ Tiêu Chính Văn thật muốn xông vào Vân Hà Trận sao? “Tên nhãi đó điên rồi sao? Thật sự muốn xông vào Vân Hà Trận!” Khổng Thiên Tường nói với vẻ mặt kinh ngạc. “Hừ, tôi nghĩ anh ta chỉ giả vờ vậy thôi. Trừ phi anh ta là tên đần độn, nếu không anh ta sẽ không xông vào đâu!” Hàn Hương Nhi chế nhạo. “Cho dù phá vỡ được kết giới thì anh ta cũng sẽ cạn kiệt sức lực. Lúc đó sẽ là thời cơ tốt nhất để chúng ta tấn công anh ta!” Lương Cảnh Long nheo mắt nói. “Tiêu Chính Văn, cậu không dám đánh vào thật đâu nhỉ? Ha ha ha! Thật nực cười, tôi thật sự muốn xem một người không biết tự lượng sức mình như cậu có thể hung hăng được bao lâu!” “Tôi sẽ đứng đây đợi, chỉ cần cậu có thể tiến vào Vân Hà Trận, tôi sẽ quỳ gối dập đầu tạ lỗi với cậu! Thế nào, cậu không dám sao?” Joseph nhìn thấy khí tức của Tiêu Chính Văn không ngừng tăng lên, liền tỏ vẻ khí thế, đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, nhếch mép khiêu khích. Bản thân Joseph là người của Huyền Thiên Đạo Cung, hắn hiểu rõ hơn ai hết, từ xưa đến nay, chỉ cần chưa đạt tới Đế Cảnh, không ai có thể đột phá Vân Hà Trận để tiến vào Huyền Thiên Đạo Cung! Dù sao Bạch Khởi năm đó cũng không thể xuyên thủng Vân Hà Trận này trước cổng Huyền Thiên Đạo Cung!Chẳng lẽ một Tiêu Chính Văn lại có thể so sánh được với chiến thần Bạch Khởi sao? Thật là một chuyện nực cười!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Nếu anh còn cố tấn công Vân Hà Trận, sẽ càng thêm đắc tội với Huyền Thiên Đạo Cung. Nếu anh còn làm loạn thì sẽ thành trò cười đấy!” Hàn Hương Nhi nhìn Tiêu Chính Văn nhếch mép chế nhạo. “Anh Tiêu, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Chuyện ngày hôm nay tạm gác lại đi!” Trần Nguyệt Nhi cũng lên tiếng nhắc nhở. Không phải cô ta xem thường hay cười nhạo Tiêu Chính Văn, mà là Tiêu Chính Văn thật sự đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giết ba người kia.Đối với Tiêu Chính Văn bây giờ, xông vào Vân Hà Trận chắc chắn không phải là chiến lược tốt nhất. Cho dù Tiêu Chính Văn tài giỏi, thật sự xông qua Vân Hà Trận, phá vỡ bảy bảy bốn chín kết giới thì chắc chắn cũng sẽ cạn kiệt sức lực. Đến lúc đó, nếu đám người Joseph đột nhiên tấn công thì Tiêu Chính Văn sẽ rơi vào nguy hiểm. Tiêu Chính Văn quay lại nhìn Trần Nguyệt Nhi, không trả lời cô ta, mà đi về phía Vân Hà Trận. Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sững sờ, chẳng lẽ Tiêu Chính Văn thật muốn xông vào Vân Hà Trận sao? “Tên nhãi đó điên rồi sao? Thật sự muốn xông vào Vân Hà Trận!” Khổng Thiên Tường nói với vẻ mặt kinh ngạc. “Hừ, tôi nghĩ anh ta chỉ giả vờ vậy thôi. Trừ phi anh ta là tên đần độn, nếu không anh ta sẽ không xông vào đâu!” Hàn Hương Nhi chế nhạo. “Cho dù phá vỡ được kết giới thì anh ta cũng sẽ cạn kiệt sức lực. Lúc đó sẽ là thời cơ tốt nhất để chúng ta tấn công anh ta!” Lương Cảnh Long nheo mắt nói. “Tiêu Chính Văn, cậu không dám đánh vào thật đâu nhỉ? Ha ha ha! Thật nực cười, tôi thật sự muốn xem một người không biết tự lượng sức mình như cậu có thể hung hăng được bao lâu!” “Tôi sẽ đứng đây đợi, chỉ cần cậu có thể tiến vào Vân Hà Trận, tôi sẽ quỳ gối dập đầu tạ lỗi với cậu! Thế nào, cậu không dám sao?” Joseph nhìn thấy khí tức của Tiêu Chính Văn không ngừng tăng lên, liền tỏ vẻ khí thế, đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, nhếch mép khiêu khích. Bản thân Joseph là người của Huyền Thiên Đạo Cung, hắn hiểu rõ hơn ai hết, từ xưa đến nay, chỉ cần chưa đạt tới Đế Cảnh, không ai có thể đột phá Vân Hà Trận để tiến vào Huyền Thiên Đạo Cung! Dù sao Bạch Khởi năm đó cũng không thể xuyên thủng Vân Hà Trận này trước cổng Huyền Thiên Đạo Cung!Chẳng lẽ một Tiêu Chính Văn lại có thể so sánh được với chiến thần Bạch Khởi sao? Thật là một chuyện nực cười!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Nếu anh còn cố tấn công Vân Hà Trận, sẽ càng thêm đắc tội với Huyền Thiên Đạo Cung. Nếu anh còn làm loạn thì sẽ thành trò cười đấy!” Hàn Hương Nhi nhìn Tiêu Chính Văn nhếch mép chế nhạo. “Anh Tiêu, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Chuyện ngày hôm nay tạm gác lại đi!” Trần Nguyệt Nhi cũng lên tiếng nhắc nhở. Không phải cô ta xem thường hay cười nhạo Tiêu Chính Văn, mà là Tiêu Chính Văn thật sự đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giết ba người kia.Đối với Tiêu Chính Văn bây giờ, xông vào Vân Hà Trận chắc chắn không phải là chiến lược tốt nhất. Cho dù Tiêu Chính Văn tài giỏi, thật sự xông qua Vân Hà Trận, phá vỡ bảy bảy bốn chín kết giới thì chắc chắn cũng sẽ cạn kiệt sức lực. Đến lúc đó, nếu đám người Joseph đột nhiên tấn công thì Tiêu Chính Văn sẽ rơi vào nguy hiểm. Tiêu Chính Văn quay lại nhìn Trần Nguyệt Nhi, không trả lời cô ta, mà đi về phía Vân Hà Trận. Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sững sờ, chẳng lẽ Tiêu Chính Văn thật muốn xông vào Vân Hà Trận sao? “Tên nhãi đó điên rồi sao? Thật sự muốn xông vào Vân Hà Trận!” Khổng Thiên Tường nói với vẻ mặt kinh ngạc. “Hừ, tôi nghĩ anh ta chỉ giả vờ vậy thôi. Trừ phi anh ta là tên đần độn, nếu không anh ta sẽ không xông vào đâu!” Hàn Hương Nhi chế nhạo. “Cho dù phá vỡ được kết giới thì anh ta cũng sẽ cạn kiệt sức lực. Lúc đó sẽ là thời cơ tốt nhất để chúng ta tấn công anh ta!” Lương Cảnh Long nheo mắt nói. “Tiêu Chính Văn, cậu không dám đánh vào thật đâu nhỉ? Ha ha ha! Thật nực cười, tôi thật sự muốn xem một người không biết tự lượng sức mình như cậu có thể hung hăng được bao lâu!” “Tôi sẽ đứng đây đợi, chỉ cần cậu có thể tiến vào Vân Hà Trận, tôi sẽ quỳ gối dập đầu tạ lỗi với cậu! Thế nào, cậu không dám sao?” Joseph nhìn thấy khí tức của Tiêu Chính Văn không ngừng tăng lên, liền tỏ vẻ khí thế, đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, nhếch mép khiêu khích. Bản thân Joseph là người của Huyền Thiên Đạo Cung, hắn hiểu rõ hơn ai hết, từ xưa đến nay, chỉ cần chưa đạt tới Đế Cảnh, không ai có thể đột phá Vân Hà Trận để tiến vào Huyền Thiên Đạo Cung! Dù sao Bạch Khởi năm đó cũng không thể xuyên thủng Vân Hà Trận này trước cổng Huyền Thiên Đạo Cung!Chẳng lẽ một Tiêu Chính Văn lại có thể so sánh được với chiến thần Bạch Khởi sao? Thật là một chuyện nực cười!