Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 3229

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  “Chẳng qua là một con chó của nhà họ Khổng mà thôi!” “Nhưng người đến lần này là đại diện cho Đế Vương Các, cũng có nghĩa là, nếu Tiêu Chính Văn không cúi đầu, thì toàn bộ hoàng tộc ở vùng ngoài lãnh thổ sẽ là kẻ thù của Tiêu Chính Văn!” “Đến lúc đó, thứ mà cậu ta phải đối mặt không chỉ là Thiên Cung Bắc Cực nữa! Vả lại, với thân phận cao như vậy của ông Bạch, còn phải cúi mình chủ động thương lượng với cậu ta, điều này đã đủ nể mặt cậu ta rồi!” “Mặc dù năng lực lĩnh ngộ của Tiêu Chính Văn cực kỳ cao, sức chiến đấu không gì sánh kịp, nhưng cậu ta vẫn chỉ là một hậu bối có cảnh giới Nhân Vương thôi. Sao có thể để cậu ta có được ngày hôm nay?” “Cho dù tất cả các cao thủ của năm đại danh sơn đều trở về hết, cũng có thể đánh Tiêu Chính Văn thành đống nát vụn! Nếu đã không có cơ hội thắng, thôi thì sớm cúi đầu, như vậy sẽ bớt nguy hiểm hơn!” Tộc trưởng của nhà họ Khổng càng nói càng đắc ý, như thể đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện từ lâu. Nhưng Khổng Phi Nhĩ lại không cho là đúng, nói: “Cho dù tất cả các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ trở về, họ cũng sẽ không nhẫn tâm giết một tên tiểu bối chứ?” “Các cường giả của các thế lực lớn cũng không thể hạ thấp mình mà ra tay với Tiêu Chính Văn!” Khổng Phi Nhĩ nói với vẻ vô cùng tự tin. Có vô số cao thủ thế lực lớn vùng ngoài lãnh thổ, nhưng Tiêu Chính Văn chỉ ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, chẳng lẽ cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng sẽ đích thân ra mặt quyết đấu với Tiêu Chính Văn ư? Thế thì không phải đang làm nhục Tiêu Chính Văn nữa, mà là tự làm nhục chính mình. Cảnh giới Nhân Hoàng chủ động hẹn đấu với một tiểu bối cảnh giới Nhân Vương, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, còn không đủ mất mặt cường giả cảnh giới Nhân Hoàng sao? “Cháu vẫn không hiểu ư, cho dù ở phương diện nào thì vùng ngoài lãnh thổ cũng không kém hơn thế tục, thì tại sao họ còn phải trở lại thế tục chứ?” Ông tộc trưởng khẽ lắc đầu, mỉm cười nói. “Tại sao?” Khổng Phi Nhĩ vẫn luôn thấy khó hiểu, cô ta đã đích thân đi đến vùng ngoài lãnh thổ, ở đó có thể nói là non xanh nước biếc, hoàn toàn không bị ô nhiễm bởi công nghiệp, môi trường tốt hơn gấp mấy lần so với thế tục! “Di tích Long tộc!” Ông tộc trưởng nhàn nhạt nói ra bốn chữ! “Vì bí mật trong di tích Long tộc, họ thậm chí có thể quên tổ tiên của mình, chứ đừng nói đến đích thân ra tay chống lại một con kiến?”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  “Chẳng qua là một con chó của nhà họ Khổng mà thôi!” “Nhưng người đến lần này là đại diện cho Đế Vương Các, cũng có nghĩa là, nếu Tiêu Chính Văn không cúi đầu, thì toàn bộ hoàng tộc ở vùng ngoài lãnh thổ sẽ là kẻ thù của Tiêu Chính Văn!” “Đến lúc đó, thứ mà cậu ta phải đối mặt không chỉ là Thiên Cung Bắc Cực nữa! Vả lại, với thân phận cao như vậy của ông Bạch, còn phải cúi mình chủ động thương lượng với cậu ta, điều này đã đủ nể mặt cậu ta rồi!” “Mặc dù năng lực lĩnh ngộ của Tiêu Chính Văn cực kỳ cao, sức chiến đấu không gì sánh kịp, nhưng cậu ta vẫn chỉ là một hậu bối có cảnh giới Nhân Vương thôi. Sao có thể để cậu ta có được ngày hôm nay?” “Cho dù tất cả các cao thủ của năm đại danh sơn đều trở về hết, cũng có thể đánh Tiêu Chính Văn thành đống nát vụn! Nếu đã không có cơ hội thắng, thôi thì sớm cúi đầu, như vậy sẽ bớt nguy hiểm hơn!” Tộc trưởng của nhà họ Khổng càng nói càng đắc ý, như thể đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện từ lâu. Nhưng Khổng Phi Nhĩ lại không cho là đúng, nói: “Cho dù tất cả các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ trở về, họ cũng sẽ không nhẫn tâm giết một tên tiểu bối chứ?” “Các cường giả của các thế lực lớn cũng không thể hạ thấp mình mà ra tay với Tiêu Chính Văn!” Khổng Phi Nhĩ nói với vẻ vô cùng tự tin. Có vô số cao thủ thế lực lớn vùng ngoài lãnh thổ, nhưng Tiêu Chính Văn chỉ ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, chẳng lẽ cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng sẽ đích thân ra mặt quyết đấu với Tiêu Chính Văn ư? Thế thì không phải đang làm nhục Tiêu Chính Văn nữa, mà là tự làm nhục chính mình. Cảnh giới Nhân Hoàng chủ động hẹn đấu với một tiểu bối cảnh giới Nhân Vương, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, còn không đủ mất mặt cường giả cảnh giới Nhân Hoàng sao? “Cháu vẫn không hiểu ư, cho dù ở phương diện nào thì vùng ngoài lãnh thổ cũng không kém hơn thế tục, thì tại sao họ còn phải trở lại thế tục chứ?” Ông tộc trưởng khẽ lắc đầu, mỉm cười nói. “Tại sao?” Khổng Phi Nhĩ vẫn luôn thấy khó hiểu, cô ta đã đích thân đi đến vùng ngoài lãnh thổ, ở đó có thể nói là non xanh nước biếc, hoàn toàn không bị ô nhiễm bởi công nghiệp, môi trường tốt hơn gấp mấy lần so với thế tục! “Di tích Long tộc!” Ông tộc trưởng nhàn nhạt nói ra bốn chữ! “Vì bí mật trong di tích Long tộc, họ thậm chí có thể quên tổ tiên của mình, chứ đừng nói đến đích thân ra tay chống lại một con kiến?”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  “Chẳng qua là một con chó của nhà họ Khổng mà thôi!” “Nhưng người đến lần này là đại diện cho Đế Vương Các, cũng có nghĩa là, nếu Tiêu Chính Văn không cúi đầu, thì toàn bộ hoàng tộc ở vùng ngoài lãnh thổ sẽ là kẻ thù của Tiêu Chính Văn!” “Đến lúc đó, thứ mà cậu ta phải đối mặt không chỉ là Thiên Cung Bắc Cực nữa! Vả lại, với thân phận cao như vậy của ông Bạch, còn phải cúi mình chủ động thương lượng với cậu ta, điều này đã đủ nể mặt cậu ta rồi!” “Mặc dù năng lực lĩnh ngộ của Tiêu Chính Văn cực kỳ cao, sức chiến đấu không gì sánh kịp, nhưng cậu ta vẫn chỉ là một hậu bối có cảnh giới Nhân Vương thôi. Sao có thể để cậu ta có được ngày hôm nay?” “Cho dù tất cả các cao thủ của năm đại danh sơn đều trở về hết, cũng có thể đánh Tiêu Chính Văn thành đống nát vụn! Nếu đã không có cơ hội thắng, thôi thì sớm cúi đầu, như vậy sẽ bớt nguy hiểm hơn!” Tộc trưởng của nhà họ Khổng càng nói càng đắc ý, như thể đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện từ lâu. Nhưng Khổng Phi Nhĩ lại không cho là đúng, nói: “Cho dù tất cả các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ trở về, họ cũng sẽ không nhẫn tâm giết một tên tiểu bối chứ?” “Các cường giả của các thế lực lớn cũng không thể hạ thấp mình mà ra tay với Tiêu Chính Văn!” Khổng Phi Nhĩ nói với vẻ vô cùng tự tin. Có vô số cao thủ thế lực lớn vùng ngoài lãnh thổ, nhưng Tiêu Chính Văn chỉ ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, chẳng lẽ cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng sẽ đích thân ra mặt quyết đấu với Tiêu Chính Văn ư? Thế thì không phải đang làm nhục Tiêu Chính Văn nữa, mà là tự làm nhục chính mình. Cảnh giới Nhân Hoàng chủ động hẹn đấu với một tiểu bối cảnh giới Nhân Vương, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, còn không đủ mất mặt cường giả cảnh giới Nhân Hoàng sao? “Cháu vẫn không hiểu ư, cho dù ở phương diện nào thì vùng ngoài lãnh thổ cũng không kém hơn thế tục, thì tại sao họ còn phải trở lại thế tục chứ?” Ông tộc trưởng khẽ lắc đầu, mỉm cười nói. “Tại sao?” Khổng Phi Nhĩ vẫn luôn thấy khó hiểu, cô ta đã đích thân đi đến vùng ngoài lãnh thổ, ở đó có thể nói là non xanh nước biếc, hoàn toàn không bị ô nhiễm bởi công nghiệp, môi trường tốt hơn gấp mấy lần so với thế tục! “Di tích Long tộc!” Ông tộc trưởng nhàn nhạt nói ra bốn chữ! “Vì bí mật trong di tích Long tộc, họ thậm chí có thể quên tổ tiên của mình, chứ đừng nói đến đích thân ra tay chống lại một con kiến?”

Chương 3229