Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 3263

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ngay lúc này phía sau Pháp Thiên bỗng xuất hiện một màn sáng màu bạc như một chiếc gương chắn ngay trước người Tiêu Chính Văn. Uy lực cú đấm đó của Tiêu Chính Văn cũng bị chiếc gương phía sau Pháp Thiên hút vào trong, như thể cát đổ vào biển, biến mất không thấy tung tích.“Thế nào? Cậu tưởng chỉ có cậu biết trận pháp không gian sao? Cậu vẫn còn quá trẻ”. Pháp Thiên quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn, gương mặt không hề có vẻ gì là hoảng hốt. Ngay sau đó một luồng sáng màu đỏ đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn.“Ầm!” Sau khi tiếng động lớn vang lên, luồng sáng đó va chạm với con rồng màu vàng, Pháp Thiên cũng nhân lúc này kéo giãn khoảng cách với Tiêu Chính Văn. Đỡ được đòn tấn công của Pháp Thiên, Tiêu Chính Văn cũng lùi về sau một bước, phải nói là sức chiến đấu của hai người vượt xa Tư Mã Minh Húc. So với hai người, Tư Mã Minh Húc hệt như một đứa trẻ ba tuổi. Nhìn bầu trời xuất hiện một vết nứt cực rõ, lúc này Bạch Chiến Sinh cũng ngây người. Rõ ràng là sau đòn tấn công vừa rồi của Tiêu Chính Văn và Pháp Thiên thì mới để lại vết nứt này. “Không ngờ tên Tiêu Chính Văn này lại có bản lĩnh như thế”, Bạch Chiến Sinh nghiến răng, ước gì có ngay sau đó Tiêu Chính Văn sẽ bị Pháp Thiên và Đồ Thiên chém thành đống thịt nhão. Lúc này trong một sơn động ở Thương Sơn Nhĩ Hải, Sáng Thế Hạo Thiên chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía tỉnh Nam nói: “E là Tiêu Chính Văn đã gặp phải đối thủ mạnh nhất rồi”. Tiêu Long quay đầu lại nhìn Hạo Thiên nói: “Sáng Thế, Tiêu Chính Văn nó…” “Cứ đợi đi”, nói rồi Sáng Thế Hạo Thiên nhắm mắt lại. Lúc này khí tức của Pháp Thiên và Đồ Thiên lại dâng lên, chia ra làm hai bên lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Thời gian làm nóng người đã hết, đã đến lúc phân thắng bại rồi”. Lúc này không gian quanh người Tiêu Chính Văn đều bị hai luồng khí tức đáng sợ chèn ép đến mức phát ra từng tiếng nứt vỡ như nổ tung. Chỉ thoáng chốc, bầu trời ngập tràn sắc đỏ như máu, ngay cả bầu trời cũng đỏ như muốn nhỏ ra máu, cả thú trên núi cũng bị khí tức đáng sợ này làm cho hoảng sợ nằm rạp xuống, run cầm cập. Lúc này rất nhiều ánh mắt đều đồng loạt nhìn về hướng tỉnh Nam, ngay cả cường giả ngoài lãnh thổ quay về trong Âu Lục cũng chú ý đến động tĩnh ở Hoa Quốc.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ngay lúc này phía sau Pháp Thiên bỗng xuất hiện một màn sáng màu bạc như một chiếc gương chắn ngay trước người Tiêu Chính Văn. Uy lực cú đấm đó của Tiêu Chính Văn cũng bị chiếc gương phía sau Pháp Thiên hút vào trong, như thể cát đổ vào biển, biến mất không thấy tung tích.“Thế nào? Cậu tưởng chỉ có cậu biết trận pháp không gian sao? Cậu vẫn còn quá trẻ”. Pháp Thiên quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn, gương mặt không hề có vẻ gì là hoảng hốt. Ngay sau đó một luồng sáng màu đỏ đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn.“Ầm!” Sau khi tiếng động lớn vang lên, luồng sáng đó va chạm với con rồng màu vàng, Pháp Thiên cũng nhân lúc này kéo giãn khoảng cách với Tiêu Chính Văn. Đỡ được đòn tấn công của Pháp Thiên, Tiêu Chính Văn cũng lùi về sau một bước, phải nói là sức chiến đấu của hai người vượt xa Tư Mã Minh Húc. So với hai người, Tư Mã Minh Húc hệt như một đứa trẻ ba tuổi. Nhìn bầu trời xuất hiện một vết nứt cực rõ, lúc này Bạch Chiến Sinh cũng ngây người. Rõ ràng là sau đòn tấn công vừa rồi của Tiêu Chính Văn và Pháp Thiên thì mới để lại vết nứt này. “Không ngờ tên Tiêu Chính Văn này lại có bản lĩnh như thế”, Bạch Chiến Sinh nghiến răng, ước gì có ngay sau đó Tiêu Chính Văn sẽ bị Pháp Thiên và Đồ Thiên chém thành đống thịt nhão. Lúc này trong một sơn động ở Thương Sơn Nhĩ Hải, Sáng Thế Hạo Thiên chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía tỉnh Nam nói: “E là Tiêu Chính Văn đã gặp phải đối thủ mạnh nhất rồi”. Tiêu Long quay đầu lại nhìn Hạo Thiên nói: “Sáng Thế, Tiêu Chính Văn nó…” “Cứ đợi đi”, nói rồi Sáng Thế Hạo Thiên nhắm mắt lại. Lúc này khí tức của Pháp Thiên và Đồ Thiên lại dâng lên, chia ra làm hai bên lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Thời gian làm nóng người đã hết, đã đến lúc phân thắng bại rồi”. Lúc này không gian quanh người Tiêu Chính Văn đều bị hai luồng khí tức đáng sợ chèn ép đến mức phát ra từng tiếng nứt vỡ như nổ tung. Chỉ thoáng chốc, bầu trời ngập tràn sắc đỏ như máu, ngay cả bầu trời cũng đỏ như muốn nhỏ ra máu, cả thú trên núi cũng bị khí tức đáng sợ này làm cho hoảng sợ nằm rạp xuống, run cầm cập. Lúc này rất nhiều ánh mắt đều đồng loạt nhìn về hướng tỉnh Nam, ngay cả cường giả ngoài lãnh thổ quay về trong Âu Lục cũng chú ý đến động tĩnh ở Hoa Quốc.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ngay lúc này phía sau Pháp Thiên bỗng xuất hiện một màn sáng màu bạc như một chiếc gương chắn ngay trước người Tiêu Chính Văn. Uy lực cú đấm đó của Tiêu Chính Văn cũng bị chiếc gương phía sau Pháp Thiên hút vào trong, như thể cát đổ vào biển, biến mất không thấy tung tích.“Thế nào? Cậu tưởng chỉ có cậu biết trận pháp không gian sao? Cậu vẫn còn quá trẻ”. Pháp Thiên quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn, gương mặt không hề có vẻ gì là hoảng hốt. Ngay sau đó một luồng sáng màu đỏ đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn.“Ầm!” Sau khi tiếng động lớn vang lên, luồng sáng đó va chạm với con rồng màu vàng, Pháp Thiên cũng nhân lúc này kéo giãn khoảng cách với Tiêu Chính Văn. Đỡ được đòn tấn công của Pháp Thiên, Tiêu Chính Văn cũng lùi về sau một bước, phải nói là sức chiến đấu của hai người vượt xa Tư Mã Minh Húc. So với hai người, Tư Mã Minh Húc hệt như một đứa trẻ ba tuổi. Nhìn bầu trời xuất hiện một vết nứt cực rõ, lúc này Bạch Chiến Sinh cũng ngây người. Rõ ràng là sau đòn tấn công vừa rồi của Tiêu Chính Văn và Pháp Thiên thì mới để lại vết nứt này. “Không ngờ tên Tiêu Chính Văn này lại có bản lĩnh như thế”, Bạch Chiến Sinh nghiến răng, ước gì có ngay sau đó Tiêu Chính Văn sẽ bị Pháp Thiên và Đồ Thiên chém thành đống thịt nhão. Lúc này trong một sơn động ở Thương Sơn Nhĩ Hải, Sáng Thế Hạo Thiên chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía tỉnh Nam nói: “E là Tiêu Chính Văn đã gặp phải đối thủ mạnh nhất rồi”. Tiêu Long quay đầu lại nhìn Hạo Thiên nói: “Sáng Thế, Tiêu Chính Văn nó…” “Cứ đợi đi”, nói rồi Sáng Thế Hạo Thiên nhắm mắt lại. Lúc này khí tức của Pháp Thiên và Đồ Thiên lại dâng lên, chia ra làm hai bên lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Thời gian làm nóng người đã hết, đã đến lúc phân thắng bại rồi”. Lúc này không gian quanh người Tiêu Chính Văn đều bị hai luồng khí tức đáng sợ chèn ép đến mức phát ra từng tiếng nứt vỡ như nổ tung. Chỉ thoáng chốc, bầu trời ngập tràn sắc đỏ như máu, ngay cả bầu trời cũng đỏ như muốn nhỏ ra máu, cả thú trên núi cũng bị khí tức đáng sợ này làm cho hoảng sợ nằm rạp xuống, run cầm cập. Lúc này rất nhiều ánh mắt đều đồng loạt nhìn về hướng tỉnh Nam, ngay cả cường giả ngoài lãnh thổ quay về trong Âu Lục cũng chú ý đến động tĩnh ở Hoa Quốc.

Chương 3263