Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 3276

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Thoáng chốc tiếng sấm càng lớn hơn, vô số sấm chớp đánh xuống cả người Pháp Thiên và Đồ Thiên. Chỉ trong tích tắc, tiếng kêu gào thảm thiết và tiếng chửi rủa của Pháp Thiên và Đồ Thiên ngừng lại. Ánh mắt Tiêu Chính Văn hơi co rụt, một tia sáng đỏ lướt qua trước mắt anh. “Xem ra quả nhiên nơi này có biến”. Tiêu Chính Văn nhíu mày. Phải biết rằng Pháp Thiên và Đồ Thiên là cao thủ Nhân Vương cấp sáu, nhưng lại không thể chống đỡ được dù chỉ một giây đã biến thành sương máu, có thể thấy uy lực Lôi Hải Côn Luân đã không phải là thứ có thể so sánh với năm đó nữa. “Xem ra trong gò đất Lôi Hải có bí mật lớn”, Tiêu Chính Văn không khỏi cúi đầu trầm giọng lẩm bẩm. Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm núi Côn Luân, nhưng điều đáng tiếc là một màn sương mù dày đặc che mất tầm mắt của tất cả mọi người, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì! Đặc biệt là sau khi một luồng khí tức đột ngột bùng nổ trong núi Côn Luân, tất cả mọi người đều nín thở tập trung chờ đợi kết quả của trận chiến này! Nhưng mọi thứ đã nhanh chóng yên bình trở lại, cũng có nghĩa là trận chiến này đã kết thúc! Vào lúc này, cho dù là Bạch Chiến Sinh hay người của năm đại danh sơn đều nín thở và căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn sương mù. Nếu Tiêu Chính Văn đánh thắng, đối với họ mà nói, điều đó đồng nghĩa với việc bọn họ tránh được tai họa lần này, còn nếu không, thì e rằng toàn bộ Hoa Quốc sẽ bị huyết tộc cho tắm máu! “Sao rồi?”, Khổng Phi Nhĩ cầm ống dòm trên tay, nhìn về phía Côn Luân với vẻ mặt căng thẳng. Thật ra trong lòng cô ta vẫn hy vọng Tiêu Chính Văn sẽ chiến thắng, ít nhất trong trường hợp đó, nhà họ Khổng cũng tránh được mối họa kinh thiên động địa! Nhưng điều đó có thể sao? Trước đó, Tiêu Chính Văn vẫn luôn bị Pháp Thiên và Đồ Thiên đánh dồn! Suy cho cùng hai người đó là cao thủ Nhân Vương cấp sáu, việc hy vọng Tiêu Chính Văn chiến thắng thật sự quá mong manh! “Câu trả lời không cần nói đã đoán được rồi, một người thế tục nhỏ nhoi ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, sao có thể là đối thủ của Pháp Thiên và Đồ Thiên chứ!” Khổng Vạn Thắng khẽ lắc đầu than thở. Không chỉ nhà họ Khổng, mà ngay cả Thiên Sơn cũng luôn chú ý tới chuyện này, Sở Hồng Thiên cũng nhìn chằm chằm về hướng Côn Luân với vẻ mặt căng thẳng. Bạch Chiến Sinh lại càng căng thẳng hơn siết chặt nắm đấm, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt chờ mong, hy vọng anh có thể sống sót trở về! Mặc dù ông ta đã căm ghét Tiêu Chính Văn, nhưng vẫn tốt hơn việc huyết tộc tàn sát Hoa Quốc, lấy đi bảo vật trong di tích Long Tộc! Nhưng tất cả mọi người đều rất rõ, với tình huống vừa rồi mà nói, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không thể sống sót trở ra. Suy cho cùng, thực lực giữa họ chênh lệch quá lớn, thậm chí Tiêu Chính Văn cũng không thể đỡ đòn của đối phương, trong tình huống bất lợi rõ ràng, nếu không có sự trợ giúp của người ngoài, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết! Trong chớp mắt, đã hơn mười mấy phút trôi qua, mà gò đất Côn Luân vẫn im thinh thích, dưới lớp sương mù dày đặc, vốn chẳng nhìn thấy bất cứ hy vọng nào! “Không lẽ họ đã cùng hủy diệt rồi sao?”Ngay lúc này, ai đó đột nhiên nói.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Thoáng chốc tiếng sấm càng lớn hơn, vô số sấm chớp đánh xuống cả người Pháp Thiên và Đồ Thiên. Chỉ trong tích tắc, tiếng kêu gào thảm thiết và tiếng chửi rủa của Pháp Thiên và Đồ Thiên ngừng lại. Ánh mắt Tiêu Chính Văn hơi co rụt, một tia sáng đỏ lướt qua trước mắt anh. “Xem ra quả nhiên nơi này có biến”. Tiêu Chính Văn nhíu mày. Phải biết rằng Pháp Thiên và Đồ Thiên là cao thủ Nhân Vương cấp sáu, nhưng lại không thể chống đỡ được dù chỉ một giây đã biến thành sương máu, có thể thấy uy lực Lôi Hải Côn Luân đã không phải là thứ có thể so sánh với năm đó nữa. “Xem ra trong gò đất Lôi Hải có bí mật lớn”, Tiêu Chính Văn không khỏi cúi đầu trầm giọng lẩm bẩm. Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm núi Côn Luân, nhưng điều đáng tiếc là một màn sương mù dày đặc che mất tầm mắt của tất cả mọi người, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì! Đặc biệt là sau khi một luồng khí tức đột ngột bùng nổ trong núi Côn Luân, tất cả mọi người đều nín thở tập trung chờ đợi kết quả của trận chiến này! Nhưng mọi thứ đã nhanh chóng yên bình trở lại, cũng có nghĩa là trận chiến này đã kết thúc! Vào lúc này, cho dù là Bạch Chiến Sinh hay người của năm đại danh sơn đều nín thở và căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn sương mù. Nếu Tiêu Chính Văn đánh thắng, đối với họ mà nói, điều đó đồng nghĩa với việc bọn họ tránh được tai họa lần này, còn nếu không, thì e rằng toàn bộ Hoa Quốc sẽ bị huyết tộc cho tắm máu! “Sao rồi?”, Khổng Phi Nhĩ cầm ống dòm trên tay, nhìn về phía Côn Luân với vẻ mặt căng thẳng. Thật ra trong lòng cô ta vẫn hy vọng Tiêu Chính Văn sẽ chiến thắng, ít nhất trong trường hợp đó, nhà họ Khổng cũng tránh được mối họa kinh thiên động địa! Nhưng điều đó có thể sao? Trước đó, Tiêu Chính Văn vẫn luôn bị Pháp Thiên và Đồ Thiên đánh dồn! Suy cho cùng hai người đó là cao thủ Nhân Vương cấp sáu, việc hy vọng Tiêu Chính Văn chiến thắng thật sự quá mong manh! “Câu trả lời không cần nói đã đoán được rồi, một người thế tục nhỏ nhoi ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, sao có thể là đối thủ của Pháp Thiên và Đồ Thiên chứ!” Khổng Vạn Thắng khẽ lắc đầu than thở. Không chỉ nhà họ Khổng, mà ngay cả Thiên Sơn cũng luôn chú ý tới chuyện này, Sở Hồng Thiên cũng nhìn chằm chằm về hướng Côn Luân với vẻ mặt căng thẳng. Bạch Chiến Sinh lại càng căng thẳng hơn siết chặt nắm đấm, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt chờ mong, hy vọng anh có thể sống sót trở về! Mặc dù ông ta đã căm ghét Tiêu Chính Văn, nhưng vẫn tốt hơn việc huyết tộc tàn sát Hoa Quốc, lấy đi bảo vật trong di tích Long Tộc! Nhưng tất cả mọi người đều rất rõ, với tình huống vừa rồi mà nói, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không thể sống sót trở ra. Suy cho cùng, thực lực giữa họ chênh lệch quá lớn, thậm chí Tiêu Chính Văn cũng không thể đỡ đòn của đối phương, trong tình huống bất lợi rõ ràng, nếu không có sự trợ giúp của người ngoài, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết! Trong chớp mắt, đã hơn mười mấy phút trôi qua, mà gò đất Côn Luân vẫn im thinh thích, dưới lớp sương mù dày đặc, vốn chẳng nhìn thấy bất cứ hy vọng nào! “Không lẽ họ đã cùng hủy diệt rồi sao?”Ngay lúc này, ai đó đột nhiên nói.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Thoáng chốc tiếng sấm càng lớn hơn, vô số sấm chớp đánh xuống cả người Pháp Thiên và Đồ Thiên. Chỉ trong tích tắc, tiếng kêu gào thảm thiết và tiếng chửi rủa của Pháp Thiên và Đồ Thiên ngừng lại. Ánh mắt Tiêu Chính Văn hơi co rụt, một tia sáng đỏ lướt qua trước mắt anh. “Xem ra quả nhiên nơi này có biến”. Tiêu Chính Văn nhíu mày. Phải biết rằng Pháp Thiên và Đồ Thiên là cao thủ Nhân Vương cấp sáu, nhưng lại không thể chống đỡ được dù chỉ một giây đã biến thành sương máu, có thể thấy uy lực Lôi Hải Côn Luân đã không phải là thứ có thể so sánh với năm đó nữa. “Xem ra trong gò đất Lôi Hải có bí mật lớn”, Tiêu Chính Văn không khỏi cúi đầu trầm giọng lẩm bẩm. Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm núi Côn Luân, nhưng điều đáng tiếc là một màn sương mù dày đặc che mất tầm mắt của tất cả mọi người, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì! Đặc biệt là sau khi một luồng khí tức đột ngột bùng nổ trong núi Côn Luân, tất cả mọi người đều nín thở tập trung chờ đợi kết quả của trận chiến này! Nhưng mọi thứ đã nhanh chóng yên bình trở lại, cũng có nghĩa là trận chiến này đã kết thúc! Vào lúc này, cho dù là Bạch Chiến Sinh hay người của năm đại danh sơn đều nín thở và căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn sương mù. Nếu Tiêu Chính Văn đánh thắng, đối với họ mà nói, điều đó đồng nghĩa với việc bọn họ tránh được tai họa lần này, còn nếu không, thì e rằng toàn bộ Hoa Quốc sẽ bị huyết tộc cho tắm máu! “Sao rồi?”, Khổng Phi Nhĩ cầm ống dòm trên tay, nhìn về phía Côn Luân với vẻ mặt căng thẳng. Thật ra trong lòng cô ta vẫn hy vọng Tiêu Chính Văn sẽ chiến thắng, ít nhất trong trường hợp đó, nhà họ Khổng cũng tránh được mối họa kinh thiên động địa! Nhưng điều đó có thể sao? Trước đó, Tiêu Chính Văn vẫn luôn bị Pháp Thiên và Đồ Thiên đánh dồn! Suy cho cùng hai người đó là cao thủ Nhân Vương cấp sáu, việc hy vọng Tiêu Chính Văn chiến thắng thật sự quá mong manh! “Câu trả lời không cần nói đã đoán được rồi, một người thế tục nhỏ nhoi ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, sao có thể là đối thủ của Pháp Thiên và Đồ Thiên chứ!” Khổng Vạn Thắng khẽ lắc đầu than thở. Không chỉ nhà họ Khổng, mà ngay cả Thiên Sơn cũng luôn chú ý tới chuyện này, Sở Hồng Thiên cũng nhìn chằm chằm về hướng Côn Luân với vẻ mặt căng thẳng. Bạch Chiến Sinh lại càng căng thẳng hơn siết chặt nắm đấm, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt chờ mong, hy vọng anh có thể sống sót trở về! Mặc dù ông ta đã căm ghét Tiêu Chính Văn, nhưng vẫn tốt hơn việc huyết tộc tàn sát Hoa Quốc, lấy đi bảo vật trong di tích Long Tộc! Nhưng tất cả mọi người đều rất rõ, với tình huống vừa rồi mà nói, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không thể sống sót trở ra. Suy cho cùng, thực lực giữa họ chênh lệch quá lớn, thậm chí Tiêu Chính Văn cũng không thể đỡ đòn của đối phương, trong tình huống bất lợi rõ ràng, nếu không có sự trợ giúp của người ngoài, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết! Trong chớp mắt, đã hơn mười mấy phút trôi qua, mà gò đất Côn Luân vẫn im thinh thích, dưới lớp sương mù dày đặc, vốn chẳng nhìn thấy bất cứ hy vọng nào! “Không lẽ họ đã cùng hủy diệt rồi sao?”Ngay lúc này, ai đó đột nhiên nói.

Chương 3276