Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3279
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Không chỉ là ông cụ Quý ngay lập tức chạy đến chúc mừng Tiêu Chính Văn mà ngay cả Sở Hồng Thiên cũng chạy đến Long Kinh, dù sao trận chiến này của Tiêu Chính Văn cũng là một trận vang danh. Cho dù là ngoài lãnh thổ hay thế tục đều có nhận thức hoàn toàn mới về Tiêu Chính Văn. Dù trước đây rất nhiều tông môn võ tông đứng về phía đối lập với Tiêu Chính Văn, giờ cũng đều bảo người đến chúc mừng. Mặc dù Bạch Chiến Sinh không muốn làm thế, nhưng dù sao Tiêu Chính Văn cũng có công lớn với Hoa Quốc nên ông ta cũng chỉ đành cử đại diện đến chúc mừng Tiêu Chính Văn chiến thắng trở về. Nhưng nhà họ Khổng, nhà họ Ngụy và năm đại danh sơn lại không có động thái gì. Lúc này trong trang viên nhà họ Khổng, Khổng Phi Nhĩ lo lắng nói: “Tộc trưởng, có phải chúng ta cũng nên bảo người đến Long Kinh không?” “Dù sao Tiêu Chính Văn cũng đã lập công lớn với Hoa Quốc, huống gì Pháp Thiên và Đồ Thiên đến nhằm vào nhà họ Khổng, nếu không tỏ thái độ gì e là sẽ bị người đời chê cười”. Nghe nói thế, Khổng Vạn Thắng hừ một tiếng rồi nói: “Hừ! Chuyện này vốn dĩ là Tiêu Chính Văn gài bẫy với nhà họ Khổng, lẽ nào còn muốn nhà họ Khổng đi cảm ơn cậu ta?” “Hơn nữa chuyện trong khách sạn đó đã chọc giận Tiêu Chính Văn rồi, nếu lúc này mà đến chẳng phải sẽ bị cậu ta chê cười sao?” Khổng Phi Nhĩ lắc đầu nói: “Dù sao Tiêu Chính Văn cũng là vua Bắc Lương, dù nhà họ khổng có làm gì không đúng, con tin anh ta cũng sẽ tha thứ, suy cho cùng nhà họ Khổng không đắc tội nổi với huyết tộc, anh ta cũng biết được điều này”. “Con còn quá trẻ, bây giờ vẫn chưa phải lúc chúng ta đi nịnh nọt Tiêu Chính Văn, con nghĩ trận chiến hôm nay của Tiêu Chính Văn đã rõ như ban ngày rồi sao?” “Nào có đơn giản như thế. Trước tiên không nói các gia tộc lớn quay về thế tục đều tổn thất nghiêm trọng vì hành động của cậu ta. Dù là huyết tộc cũng bị tổn thất hai nhân vật tầm cỡ cấp hầu tước, huyết tộc sẽ để yên sao?” “Con đừng xem thường huyết tộc quá, từ xưa đến nay có mấy người có thể chiếm lợi được từ huyết tộc đâu?” Khổng Vạn Thắng cười khẩy nói. “Nhưng hiện giờ cao thủ của huyết tộc cũng đều ở chiến trường ngoài lãnh thổ, ngay cả ngoài lãnh thổ cũng rất khó tìm được cao thủ có thể đánh với Tiêu Chính Văn, ít nhất trước mắt, Tiêu Chính Văn đang có sức mạnh vô hạn”. “Hơn nữa bây giờ nhà họ Khổng vẫn không thể tách biệt với anh ta, phải duy trì mối quan hệ giữa cả hai”. Khổng Phi Nhĩ cố gắng giải thích. Ngay lúc này hai bóng người một già một trẻ cũng xuất hiện trong trang viên nhà họ Khổng. “Ông Khổng nói không sai, bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ nhất thời huênh hoang, nhưng không ra vẻ ta đây được mấy ngày đâu”. Nói rồi Bạch Chiến Sinh và Ngụy Nguyên Cát một trước một sau đi vào sảnh lớn. “Ông Bạch, tôi không hiểu mấy lời ông nói lắm, bây giờ còn ai có thể khống chế được Tiêu Chính Văn?”, Khổng Phi Nhĩ nhíu mày nói.Cho dù Tiêu Chính Văn lập mưu hay muốn bẫy nhà họ Khổng, nhưng bây giờ Tiêu Chính Văn là đỉnh cao về sức chiến đấu ở thế tục, đây là sự thật không thể chối cãi.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Không chỉ là ông cụ Quý ngay lập tức chạy đến chúc mừng Tiêu Chính Văn mà ngay cả Sở Hồng Thiên cũng chạy đến Long Kinh, dù sao trận chiến này của Tiêu Chính Văn cũng là một trận vang danh. Cho dù là ngoài lãnh thổ hay thế tục đều có nhận thức hoàn toàn mới về Tiêu Chính Văn. Dù trước đây rất nhiều tông môn võ tông đứng về phía đối lập với Tiêu Chính Văn, giờ cũng đều bảo người đến chúc mừng. Mặc dù Bạch Chiến Sinh không muốn làm thế, nhưng dù sao Tiêu Chính Văn cũng có công lớn với Hoa Quốc nên ông ta cũng chỉ đành cử đại diện đến chúc mừng Tiêu Chính Văn chiến thắng trở về. Nhưng nhà họ Khổng, nhà họ Ngụy và năm đại danh sơn lại không có động thái gì. Lúc này trong trang viên nhà họ Khổng, Khổng Phi Nhĩ lo lắng nói: “Tộc trưởng, có phải chúng ta cũng nên bảo người đến Long Kinh không?” “Dù sao Tiêu Chính Văn cũng đã lập công lớn với Hoa Quốc, huống gì Pháp Thiên và Đồ Thiên đến nhằm vào nhà họ Khổng, nếu không tỏ thái độ gì e là sẽ bị người đời chê cười”. Nghe nói thế, Khổng Vạn Thắng hừ một tiếng rồi nói: “Hừ! Chuyện này vốn dĩ là Tiêu Chính Văn gài bẫy với nhà họ Khổng, lẽ nào còn muốn nhà họ Khổng đi cảm ơn cậu ta?” “Hơn nữa chuyện trong khách sạn đó đã chọc giận Tiêu Chính Văn rồi, nếu lúc này mà đến chẳng phải sẽ bị cậu ta chê cười sao?” Khổng Phi Nhĩ lắc đầu nói: “Dù sao Tiêu Chính Văn cũng là vua Bắc Lương, dù nhà họ khổng có làm gì không đúng, con tin anh ta cũng sẽ tha thứ, suy cho cùng nhà họ Khổng không đắc tội nổi với huyết tộc, anh ta cũng biết được điều này”. “Con còn quá trẻ, bây giờ vẫn chưa phải lúc chúng ta đi nịnh nọt Tiêu Chính Văn, con nghĩ trận chiến hôm nay của Tiêu Chính Văn đã rõ như ban ngày rồi sao?” “Nào có đơn giản như thế. Trước tiên không nói các gia tộc lớn quay về thế tục đều tổn thất nghiêm trọng vì hành động của cậu ta. Dù là huyết tộc cũng bị tổn thất hai nhân vật tầm cỡ cấp hầu tước, huyết tộc sẽ để yên sao?” “Con đừng xem thường huyết tộc quá, từ xưa đến nay có mấy người có thể chiếm lợi được từ huyết tộc đâu?” Khổng Vạn Thắng cười khẩy nói. “Nhưng hiện giờ cao thủ của huyết tộc cũng đều ở chiến trường ngoài lãnh thổ, ngay cả ngoài lãnh thổ cũng rất khó tìm được cao thủ có thể đánh với Tiêu Chính Văn, ít nhất trước mắt, Tiêu Chính Văn đang có sức mạnh vô hạn”. “Hơn nữa bây giờ nhà họ Khổng vẫn không thể tách biệt với anh ta, phải duy trì mối quan hệ giữa cả hai”. Khổng Phi Nhĩ cố gắng giải thích. Ngay lúc này hai bóng người một già một trẻ cũng xuất hiện trong trang viên nhà họ Khổng. “Ông Khổng nói không sai, bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ nhất thời huênh hoang, nhưng không ra vẻ ta đây được mấy ngày đâu”. Nói rồi Bạch Chiến Sinh và Ngụy Nguyên Cát một trước một sau đi vào sảnh lớn. “Ông Bạch, tôi không hiểu mấy lời ông nói lắm, bây giờ còn ai có thể khống chế được Tiêu Chính Văn?”, Khổng Phi Nhĩ nhíu mày nói.Cho dù Tiêu Chính Văn lập mưu hay muốn bẫy nhà họ Khổng, nhưng bây giờ Tiêu Chính Văn là đỉnh cao về sức chiến đấu ở thế tục, đây là sự thật không thể chối cãi.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Không chỉ là ông cụ Quý ngay lập tức chạy đến chúc mừng Tiêu Chính Văn mà ngay cả Sở Hồng Thiên cũng chạy đến Long Kinh, dù sao trận chiến này của Tiêu Chính Văn cũng là một trận vang danh. Cho dù là ngoài lãnh thổ hay thế tục đều có nhận thức hoàn toàn mới về Tiêu Chính Văn. Dù trước đây rất nhiều tông môn võ tông đứng về phía đối lập với Tiêu Chính Văn, giờ cũng đều bảo người đến chúc mừng. Mặc dù Bạch Chiến Sinh không muốn làm thế, nhưng dù sao Tiêu Chính Văn cũng có công lớn với Hoa Quốc nên ông ta cũng chỉ đành cử đại diện đến chúc mừng Tiêu Chính Văn chiến thắng trở về. Nhưng nhà họ Khổng, nhà họ Ngụy và năm đại danh sơn lại không có động thái gì. Lúc này trong trang viên nhà họ Khổng, Khổng Phi Nhĩ lo lắng nói: “Tộc trưởng, có phải chúng ta cũng nên bảo người đến Long Kinh không?” “Dù sao Tiêu Chính Văn cũng đã lập công lớn với Hoa Quốc, huống gì Pháp Thiên và Đồ Thiên đến nhằm vào nhà họ Khổng, nếu không tỏ thái độ gì e là sẽ bị người đời chê cười”. Nghe nói thế, Khổng Vạn Thắng hừ một tiếng rồi nói: “Hừ! Chuyện này vốn dĩ là Tiêu Chính Văn gài bẫy với nhà họ Khổng, lẽ nào còn muốn nhà họ Khổng đi cảm ơn cậu ta?” “Hơn nữa chuyện trong khách sạn đó đã chọc giận Tiêu Chính Văn rồi, nếu lúc này mà đến chẳng phải sẽ bị cậu ta chê cười sao?” Khổng Phi Nhĩ lắc đầu nói: “Dù sao Tiêu Chính Văn cũng là vua Bắc Lương, dù nhà họ khổng có làm gì không đúng, con tin anh ta cũng sẽ tha thứ, suy cho cùng nhà họ Khổng không đắc tội nổi với huyết tộc, anh ta cũng biết được điều này”. “Con còn quá trẻ, bây giờ vẫn chưa phải lúc chúng ta đi nịnh nọt Tiêu Chính Văn, con nghĩ trận chiến hôm nay của Tiêu Chính Văn đã rõ như ban ngày rồi sao?” “Nào có đơn giản như thế. Trước tiên không nói các gia tộc lớn quay về thế tục đều tổn thất nghiêm trọng vì hành động của cậu ta. Dù là huyết tộc cũng bị tổn thất hai nhân vật tầm cỡ cấp hầu tước, huyết tộc sẽ để yên sao?” “Con đừng xem thường huyết tộc quá, từ xưa đến nay có mấy người có thể chiếm lợi được từ huyết tộc đâu?” Khổng Vạn Thắng cười khẩy nói. “Nhưng hiện giờ cao thủ của huyết tộc cũng đều ở chiến trường ngoài lãnh thổ, ngay cả ngoài lãnh thổ cũng rất khó tìm được cao thủ có thể đánh với Tiêu Chính Văn, ít nhất trước mắt, Tiêu Chính Văn đang có sức mạnh vô hạn”. “Hơn nữa bây giờ nhà họ Khổng vẫn không thể tách biệt với anh ta, phải duy trì mối quan hệ giữa cả hai”. Khổng Phi Nhĩ cố gắng giải thích. Ngay lúc này hai bóng người một già một trẻ cũng xuất hiện trong trang viên nhà họ Khổng. “Ông Khổng nói không sai, bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ nhất thời huênh hoang, nhưng không ra vẻ ta đây được mấy ngày đâu”. Nói rồi Bạch Chiến Sinh và Ngụy Nguyên Cát một trước một sau đi vào sảnh lớn. “Ông Bạch, tôi không hiểu mấy lời ông nói lắm, bây giờ còn ai có thể khống chế được Tiêu Chính Văn?”, Khổng Phi Nhĩ nhíu mày nói.Cho dù Tiêu Chính Văn lập mưu hay muốn bẫy nhà họ Khổng, nhưng bây giờ Tiêu Chính Văn là đỉnh cao về sức chiến đấu ở thế tục, đây là sự thật không thể chối cãi.