Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3296
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Chuyện là… cậu chủ gặp chút chuyện ngoài ý muốn”, ông lão thận trọng nói. “Chuyện ngoài ý muốn? Nó có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không phải là lại đánh người nào đấy chứ?” Triệu Kế Hồng cười nhạt. Đánh một người đối với nhà họ Triệu mà nói thì có là gì đâu, cho dù giết mấy người thì cũng ai dám làm gì con trai ông ta? “Cậu chủ bị người ta đánh gãy hai chân”, ông lão vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh trên trán. “Ông nói cái gì?”, Triệu Kế Hồng nghe xong đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm ông lão. Lúc này, ông lão chỉ cảm thấy không khí trước mặt đột nhiên rung lắc dữ dội. Mà ngay sau đó phía trên đỉnh đầu mây gió cuồn cuộn, sấm chớp ầm ầm! Râu tóc Triệu Kế Hồng rối xù lên, cả Tung Sơn bị bao trùm bởi luồng sát khí vô cùng đáng sợ! Lúc này, hàng nghìn đồ đệ đều quay đầu nhìn ngọn núi chính của Tung Sơn, khí tức đáng sợ như vậy tràn ngập khắp bán kính mấy trăm mét, dường như đến cả đất trời cũng sắp tan rã! “Rốt cuộc là có chuyện gì! Nói!”, chân khí trong người Triệu Kế Hồng bắt đầu khởi động, không khác gì một vị thần chết xuất thế. Vô số tia chớp lưu chuyển bên hông Triệu Kế Hồng, đến cả gạch lam trong đại sảnh đều bị vỡ nát! Đến lúc ông lão kể xong những gì đã xảy ra, sát khí cuồn cuộn đã bao trùm hết những thành phố xung quanh Tung Sơn! Triệu Kế Hồng nổi giận rồi, hơn nữa còn vô cùng tức giận! Nhân Hoàng tức giận có thể hủy diệt cả một quốc gia trong nháy mắt! Lúc này, người mà ông ta hận không chỉ có Tiêu Chính Văn mà còn lão già Bạch Chiến Sinh! Cậy là người nhà họ Bạch mà dám tùy ý cắt đứt chân của độc đinh ba đời của nhà họ Triệu? “Rất tốt! Tiêu Chính Văn! Bạch Chiến Sinh! Hai người giỏi lắm!” Nhìn thấy Triệu Kế Hồng sát khí ngút trời, ông lão vội bước lên trước một bước, nhỏ giọng nói: “Chưởng giáo, chuyện này có liên quan tới Đế Vương Các, không thể vì nhất thời tức giận mà cùng với Đế Vương Các…” Nói đến đây, ông lão liền im lặng không nói thêm nữa. Triệu Kế Hồng lạnh lùng liếc ông ta một cái, sát ý quanh người cũng bớt đi không ít. Không sai, mặc dù Bạch Chiến Sinh tội đáng muôn chết nhưng sau lưng ông ta có nhà họ Bạch, có Đế Vương Các, người đây tuyệt đối không phải là người Triệu Kế Hồng dễ đụng. Cho dù là nhà họ Triệu vùng ngoài lãnh thổ, cũng không dám tùy ý đắc tội với Đế Vương Các. Lúc này, Bạch Chiến Sinh còn đang ở Long Kinh cũng cảm nhận được phía Tung Sơn sát khí mãnh liệt, không nhịn được quay đầu liếc nhìn Tung Sơn một cái. Bạch Chiến Sinh đã sớm tức giận đến mất lý trí, đặc biệt là khi nhìn thấy bức thư của nhà họ Lý gửi tới, yêu cầu để Tiêu Chính Văn đại diện nhà họ Lý tham gia đại hội tuyển chọn nhân tài thế tục càng khiến cho Bạch Chiến Sinh tức giận điên người. “Tiêu Chính Văn!”Bạch Chiến Sinh siết chặt nắm đấm!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Chuyện là… cậu chủ gặp chút chuyện ngoài ý muốn”, ông lão thận trọng nói. “Chuyện ngoài ý muốn? Nó có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không phải là lại đánh người nào đấy chứ?” Triệu Kế Hồng cười nhạt. Đánh một người đối với nhà họ Triệu mà nói thì có là gì đâu, cho dù giết mấy người thì cũng ai dám làm gì con trai ông ta? “Cậu chủ bị người ta đánh gãy hai chân”, ông lão vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh trên trán. “Ông nói cái gì?”, Triệu Kế Hồng nghe xong đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm ông lão. Lúc này, ông lão chỉ cảm thấy không khí trước mặt đột nhiên rung lắc dữ dội. Mà ngay sau đó phía trên đỉnh đầu mây gió cuồn cuộn, sấm chớp ầm ầm! Râu tóc Triệu Kế Hồng rối xù lên, cả Tung Sơn bị bao trùm bởi luồng sát khí vô cùng đáng sợ! Lúc này, hàng nghìn đồ đệ đều quay đầu nhìn ngọn núi chính của Tung Sơn, khí tức đáng sợ như vậy tràn ngập khắp bán kính mấy trăm mét, dường như đến cả đất trời cũng sắp tan rã! “Rốt cuộc là có chuyện gì! Nói!”, chân khí trong người Triệu Kế Hồng bắt đầu khởi động, không khác gì một vị thần chết xuất thế. Vô số tia chớp lưu chuyển bên hông Triệu Kế Hồng, đến cả gạch lam trong đại sảnh đều bị vỡ nát! Đến lúc ông lão kể xong những gì đã xảy ra, sát khí cuồn cuộn đã bao trùm hết những thành phố xung quanh Tung Sơn! Triệu Kế Hồng nổi giận rồi, hơn nữa còn vô cùng tức giận! Nhân Hoàng tức giận có thể hủy diệt cả một quốc gia trong nháy mắt! Lúc này, người mà ông ta hận không chỉ có Tiêu Chính Văn mà còn lão già Bạch Chiến Sinh! Cậy là người nhà họ Bạch mà dám tùy ý cắt đứt chân của độc đinh ba đời của nhà họ Triệu? “Rất tốt! Tiêu Chính Văn! Bạch Chiến Sinh! Hai người giỏi lắm!” Nhìn thấy Triệu Kế Hồng sát khí ngút trời, ông lão vội bước lên trước một bước, nhỏ giọng nói: “Chưởng giáo, chuyện này có liên quan tới Đế Vương Các, không thể vì nhất thời tức giận mà cùng với Đế Vương Các…” Nói đến đây, ông lão liền im lặng không nói thêm nữa. Triệu Kế Hồng lạnh lùng liếc ông ta một cái, sát ý quanh người cũng bớt đi không ít. Không sai, mặc dù Bạch Chiến Sinh tội đáng muôn chết nhưng sau lưng ông ta có nhà họ Bạch, có Đế Vương Các, người đây tuyệt đối không phải là người Triệu Kế Hồng dễ đụng. Cho dù là nhà họ Triệu vùng ngoài lãnh thổ, cũng không dám tùy ý đắc tội với Đế Vương Các. Lúc này, Bạch Chiến Sinh còn đang ở Long Kinh cũng cảm nhận được phía Tung Sơn sát khí mãnh liệt, không nhịn được quay đầu liếc nhìn Tung Sơn một cái. Bạch Chiến Sinh đã sớm tức giận đến mất lý trí, đặc biệt là khi nhìn thấy bức thư của nhà họ Lý gửi tới, yêu cầu để Tiêu Chính Văn đại diện nhà họ Lý tham gia đại hội tuyển chọn nhân tài thế tục càng khiến cho Bạch Chiến Sinh tức giận điên người. “Tiêu Chính Văn!”Bạch Chiến Sinh siết chặt nắm đấm!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Chuyện là… cậu chủ gặp chút chuyện ngoài ý muốn”, ông lão thận trọng nói. “Chuyện ngoài ý muốn? Nó có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không phải là lại đánh người nào đấy chứ?” Triệu Kế Hồng cười nhạt. Đánh một người đối với nhà họ Triệu mà nói thì có là gì đâu, cho dù giết mấy người thì cũng ai dám làm gì con trai ông ta? “Cậu chủ bị người ta đánh gãy hai chân”, ông lão vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh trên trán. “Ông nói cái gì?”, Triệu Kế Hồng nghe xong đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm ông lão. Lúc này, ông lão chỉ cảm thấy không khí trước mặt đột nhiên rung lắc dữ dội. Mà ngay sau đó phía trên đỉnh đầu mây gió cuồn cuộn, sấm chớp ầm ầm! Râu tóc Triệu Kế Hồng rối xù lên, cả Tung Sơn bị bao trùm bởi luồng sát khí vô cùng đáng sợ! Lúc này, hàng nghìn đồ đệ đều quay đầu nhìn ngọn núi chính của Tung Sơn, khí tức đáng sợ như vậy tràn ngập khắp bán kính mấy trăm mét, dường như đến cả đất trời cũng sắp tan rã! “Rốt cuộc là có chuyện gì! Nói!”, chân khí trong người Triệu Kế Hồng bắt đầu khởi động, không khác gì một vị thần chết xuất thế. Vô số tia chớp lưu chuyển bên hông Triệu Kế Hồng, đến cả gạch lam trong đại sảnh đều bị vỡ nát! Đến lúc ông lão kể xong những gì đã xảy ra, sát khí cuồn cuộn đã bao trùm hết những thành phố xung quanh Tung Sơn! Triệu Kế Hồng nổi giận rồi, hơn nữa còn vô cùng tức giận! Nhân Hoàng tức giận có thể hủy diệt cả một quốc gia trong nháy mắt! Lúc này, người mà ông ta hận không chỉ có Tiêu Chính Văn mà còn lão già Bạch Chiến Sinh! Cậy là người nhà họ Bạch mà dám tùy ý cắt đứt chân của độc đinh ba đời của nhà họ Triệu? “Rất tốt! Tiêu Chính Văn! Bạch Chiến Sinh! Hai người giỏi lắm!” Nhìn thấy Triệu Kế Hồng sát khí ngút trời, ông lão vội bước lên trước một bước, nhỏ giọng nói: “Chưởng giáo, chuyện này có liên quan tới Đế Vương Các, không thể vì nhất thời tức giận mà cùng với Đế Vương Các…” Nói đến đây, ông lão liền im lặng không nói thêm nữa. Triệu Kế Hồng lạnh lùng liếc ông ta một cái, sát ý quanh người cũng bớt đi không ít. Không sai, mặc dù Bạch Chiến Sinh tội đáng muôn chết nhưng sau lưng ông ta có nhà họ Bạch, có Đế Vương Các, người đây tuyệt đối không phải là người Triệu Kế Hồng dễ đụng. Cho dù là nhà họ Triệu vùng ngoài lãnh thổ, cũng không dám tùy ý đắc tội với Đế Vương Các. Lúc này, Bạch Chiến Sinh còn đang ở Long Kinh cũng cảm nhận được phía Tung Sơn sát khí mãnh liệt, không nhịn được quay đầu liếc nhìn Tung Sơn một cái. Bạch Chiến Sinh đã sớm tức giận đến mất lý trí, đặc biệt là khi nhìn thấy bức thư của nhà họ Lý gửi tới, yêu cầu để Tiêu Chính Văn đại diện nhà họ Lý tham gia đại hội tuyển chọn nhân tài thế tục càng khiến cho Bạch Chiến Sinh tức giận điên người. “Tiêu Chính Văn!”Bạch Chiến Sinh siết chặt nắm đấm!