Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3341
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bọn họ cuối cùng cũng đợi được cường giả ở cảnh giới Nhân Hoàng quay lại, cuối cùng bọn họ cũng có chỗ dựa vững chắc, không cần phải nhìn vào sắc mặt của Tiêu Chính Văn để hành sự nữa rồi! Thế nhưng kết quả thì sao? Còn không phải lại bị Tiêu Chính Văn tát lên mặt thêm lần nữa hay sao? Dù có cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng đích thân ra mặt thì thế nào? Còn không phải bị Tiêu Chính Văn chà đạp dưới gót chân một cách vô tình à? Nhìn thấy bốn người bị Tiêu Chính Văn tát cho tới độ trên mặt in hằn đầu ngón tay, nhà họ Khổng, nhà họ Nguỵ và cả đám người trong thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ đều lắc đầu cười khổ! “Hằng Sơn? Hoa Sơn?” Tiêu Chính Văn quay đầu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía Độ Ách Chân Quân và Thiên Hà Đạo Quân. Không đợi bọn họ lên tiếng, Tiêu Chính Văn đã vung tay lên, hai cái tát rất kêu đã giáng ngay lên trên mặt hai người bọn họ! Thiên Hà Đạo Quân tức tới độ hai mắt hoa lên, trước mắt sao quay không ngừng, suýt thì phun ra một ngụm máu tươi! Thiên Thần Tử vừa định ngẩng đầu thì cũng bị giáng cho một cái tát rất kêu! Lẽ ra Thiên Thần Tử thuộc về Thiên Cung Bắc Cực ở vùng ngoài lãnh thổ xa xôi, căn bản không cần quan tâm tới sự tồn tại của Sáng Thế Hạo Thiên, dù không đánh được thì vẫn có thể chạy chứ? Thế nhưng điều khiến cho ông ta cạn lời nhất chính là huyết tộc mấy lần lật mặt với Tiêu Chính Văn lại đứng về phía Tiêu Chính Văn luôn! Dù ông ta chạy về vùng ngoài lãnh thổ thì Hận Thiên vẫn có thể giết tới vùng ngoài lãnh thổ, lãnh đạo huyết tộc tiến công mạnh mẽ vào Thiên Cung Bắc Cực! Thiên Cung Bắc Cực nhỏ bé sao có thể ngăn cản được đại quân của huyết tộc cơ chứ? “Ông muốn giết tôi từ lâu rồi phải không? Ông thử động tay đi tôi xem nào!” Tiêu Chính Văn nói xong thì lại vung tay giáng thêm một cái tát nữa lên trên mặt Thiên Thần Tử! “Tôi sẽ lợi dụng oán khí để hãm hại cậu, cậu có thể làm gì được?” Thiên Thần Tử tức tới độ mặt mày tái xanh, thế nhưng tình hình bây giờ, ông ta nào dám thế nào? Ngay sau đó, ánh mắt của Tiêu Chính Văn lại nhìn về phía Triệu Kế Hồng, bình thản cười nói: “Trận đấu lần này vốn dĩ có liên quan gì tới Tung Sơn mấy người đâu?” “Ông sẽ không vác mặt từ ngàn dặm tới chỉ để đợi tôi tát đâu nhỉ?” Nói xong anh lại giáng thêm một cái tát rất kêu lên trên mặt Triệu Kế Hồng! Lúc này, Triệu Kế Hồng sớm đã điên tiết, ông ta không chỉ là cường giả ở cảnh giới Nhân Hoàng của Tung Sơn mà còn là người trong gia tộc Triệu Thị ở vùng ngoài lãnh thổ!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bọn họ cuối cùng cũng đợi được cường giả ở cảnh giới Nhân Hoàng quay lại, cuối cùng bọn họ cũng có chỗ dựa vững chắc, không cần phải nhìn vào sắc mặt của Tiêu Chính Văn để hành sự nữa rồi! Thế nhưng kết quả thì sao? Còn không phải lại bị Tiêu Chính Văn tát lên mặt thêm lần nữa hay sao? Dù có cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng đích thân ra mặt thì thế nào? Còn không phải bị Tiêu Chính Văn chà đạp dưới gót chân một cách vô tình à? Nhìn thấy bốn người bị Tiêu Chính Văn tát cho tới độ trên mặt in hằn đầu ngón tay, nhà họ Khổng, nhà họ Nguỵ và cả đám người trong thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ đều lắc đầu cười khổ! “Hằng Sơn? Hoa Sơn?” Tiêu Chính Văn quay đầu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía Độ Ách Chân Quân và Thiên Hà Đạo Quân. Không đợi bọn họ lên tiếng, Tiêu Chính Văn đã vung tay lên, hai cái tát rất kêu đã giáng ngay lên trên mặt hai người bọn họ! Thiên Hà Đạo Quân tức tới độ hai mắt hoa lên, trước mắt sao quay không ngừng, suýt thì phun ra một ngụm máu tươi! Thiên Thần Tử vừa định ngẩng đầu thì cũng bị giáng cho một cái tát rất kêu! Lẽ ra Thiên Thần Tử thuộc về Thiên Cung Bắc Cực ở vùng ngoài lãnh thổ xa xôi, căn bản không cần quan tâm tới sự tồn tại của Sáng Thế Hạo Thiên, dù không đánh được thì vẫn có thể chạy chứ? Thế nhưng điều khiến cho ông ta cạn lời nhất chính là huyết tộc mấy lần lật mặt với Tiêu Chính Văn lại đứng về phía Tiêu Chính Văn luôn! Dù ông ta chạy về vùng ngoài lãnh thổ thì Hận Thiên vẫn có thể giết tới vùng ngoài lãnh thổ, lãnh đạo huyết tộc tiến công mạnh mẽ vào Thiên Cung Bắc Cực! Thiên Cung Bắc Cực nhỏ bé sao có thể ngăn cản được đại quân của huyết tộc cơ chứ? “Ông muốn giết tôi từ lâu rồi phải không? Ông thử động tay đi tôi xem nào!” Tiêu Chính Văn nói xong thì lại vung tay giáng thêm một cái tát nữa lên trên mặt Thiên Thần Tử! “Tôi sẽ lợi dụng oán khí để hãm hại cậu, cậu có thể làm gì được?” Thiên Thần Tử tức tới độ mặt mày tái xanh, thế nhưng tình hình bây giờ, ông ta nào dám thế nào? Ngay sau đó, ánh mắt của Tiêu Chính Văn lại nhìn về phía Triệu Kế Hồng, bình thản cười nói: “Trận đấu lần này vốn dĩ có liên quan gì tới Tung Sơn mấy người đâu?” “Ông sẽ không vác mặt từ ngàn dặm tới chỉ để đợi tôi tát đâu nhỉ?” Nói xong anh lại giáng thêm một cái tát rất kêu lên trên mặt Triệu Kế Hồng! Lúc này, Triệu Kế Hồng sớm đã điên tiết, ông ta không chỉ là cường giả ở cảnh giới Nhân Hoàng của Tung Sơn mà còn là người trong gia tộc Triệu Thị ở vùng ngoài lãnh thổ!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bọn họ cuối cùng cũng đợi được cường giả ở cảnh giới Nhân Hoàng quay lại, cuối cùng bọn họ cũng có chỗ dựa vững chắc, không cần phải nhìn vào sắc mặt của Tiêu Chính Văn để hành sự nữa rồi! Thế nhưng kết quả thì sao? Còn không phải lại bị Tiêu Chính Văn tát lên mặt thêm lần nữa hay sao? Dù có cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng đích thân ra mặt thì thế nào? Còn không phải bị Tiêu Chính Văn chà đạp dưới gót chân một cách vô tình à? Nhìn thấy bốn người bị Tiêu Chính Văn tát cho tới độ trên mặt in hằn đầu ngón tay, nhà họ Khổng, nhà họ Nguỵ và cả đám người trong thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ đều lắc đầu cười khổ! “Hằng Sơn? Hoa Sơn?” Tiêu Chính Văn quay đầu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía Độ Ách Chân Quân và Thiên Hà Đạo Quân. Không đợi bọn họ lên tiếng, Tiêu Chính Văn đã vung tay lên, hai cái tát rất kêu đã giáng ngay lên trên mặt hai người bọn họ! Thiên Hà Đạo Quân tức tới độ hai mắt hoa lên, trước mắt sao quay không ngừng, suýt thì phun ra một ngụm máu tươi! Thiên Thần Tử vừa định ngẩng đầu thì cũng bị giáng cho một cái tát rất kêu! Lẽ ra Thiên Thần Tử thuộc về Thiên Cung Bắc Cực ở vùng ngoài lãnh thổ xa xôi, căn bản không cần quan tâm tới sự tồn tại của Sáng Thế Hạo Thiên, dù không đánh được thì vẫn có thể chạy chứ? Thế nhưng điều khiến cho ông ta cạn lời nhất chính là huyết tộc mấy lần lật mặt với Tiêu Chính Văn lại đứng về phía Tiêu Chính Văn luôn! Dù ông ta chạy về vùng ngoài lãnh thổ thì Hận Thiên vẫn có thể giết tới vùng ngoài lãnh thổ, lãnh đạo huyết tộc tiến công mạnh mẽ vào Thiên Cung Bắc Cực! Thiên Cung Bắc Cực nhỏ bé sao có thể ngăn cản được đại quân của huyết tộc cơ chứ? “Ông muốn giết tôi từ lâu rồi phải không? Ông thử động tay đi tôi xem nào!” Tiêu Chính Văn nói xong thì lại vung tay giáng thêm một cái tát nữa lên trên mặt Thiên Thần Tử! “Tôi sẽ lợi dụng oán khí để hãm hại cậu, cậu có thể làm gì được?” Thiên Thần Tử tức tới độ mặt mày tái xanh, thế nhưng tình hình bây giờ, ông ta nào dám thế nào? Ngay sau đó, ánh mắt của Tiêu Chính Văn lại nhìn về phía Triệu Kế Hồng, bình thản cười nói: “Trận đấu lần này vốn dĩ có liên quan gì tới Tung Sơn mấy người đâu?” “Ông sẽ không vác mặt từ ngàn dặm tới chỉ để đợi tôi tát đâu nhỉ?” Nói xong anh lại giáng thêm một cái tát rất kêu lên trên mặt Triệu Kế Hồng! Lúc này, Triệu Kế Hồng sớm đã điên tiết, ông ta không chỉ là cường giả ở cảnh giới Nhân Hoàng của Tung Sơn mà còn là người trong gia tộc Triệu Thị ở vùng ngoài lãnh thổ!