Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3346
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Liếc nhìn vầng sáng ở đường chân trời, Tiêu Chính Văn lại nhìn về hướng Long Kinh. Đây là kế sách mà anh và Thiên Tử đã bày ra để uy hiếp những nước nhỏ, còn cái chết của Thiên Thần Tử chỉ là một hồi chuông cảnh báo cho các nước nhỏ. Cho dù cường giả ngoài lãnh thổ có quay về hay không thì tôn nghiêm của Hoa Quốc cũng không thể tha cho sự khiêu khích, ý chỉ của Hoa Quốc không tha cho sự khinh nhờn. Thu hồi tầm mắt rồi nhìn ba người trước mặt, Tiêu Chính Văn bưng tách trà lên lạnh nhạt nói: “Nếu các ông muốn bảo vệ mạng sống của mình thì chỉ có một con đường”. “Giao tất cả hoa Tử Tiêu trong tông môn ra đây, nếu không cả tông môn đều bị tiêu diệt”. Nghe anh nói thế, ba người còn lại đều thở dài, mặc dù hoa Tử Tiêu rất hiếm thấy ở thế tục nhưng lại không hiếm có với ngoài lãnh thổ. Bất kỳ một tông môn có thế lực hơi lớn một chút đều có một lượng nhất định. Nhưng mấy chữ diệt cả tông môn của Tiêu Chính Văn lại khiến họ cảm thấy ớn lạnh. Hôm nay Tiêu Chính Văn có thể nói tiêu diệt sạch tông môn của họ, thì sau này họ chỉ có thể ngẩng đầu ngước nhìn Tiêu Chính Văn. Nỗi nhục nhã hôm nay cũng sẽ trở thành nỗi xấu hổ không bao giờ phai của họ, không còn cơ hội báo thù rửa nhục nữa? Sự giãy giụa, vùng vẫy sâu trong thâm tâm ba người đều bị đè ép xuống, lúc này bảo vệ mạng sống mới là quan trọng nhất. “Bạch Chiến Sinh, hiện giờ ông đã nghĩ kỹ chưa? Trận chiến này ai thắng?”, Tiêu Chính Văn thờ ơ nói. Nghe Tiêu Chính Văn gọi mình, Bạch Chiến Sinh sợ hãi toát đầy mồ hôi lạnh, vội vã cúi người nói: “Cậu Tiêu… không không, vua Bắc Lương, như cậu đã nói, Hứa Văn Long đê hèn không biết xấu hổ, thủ đoạn bỉ ổi”. “Đừng nói thắng, cậu ta còn chẳng có tư cách tham gia cuộc thi nữa là, thế nên dĩ nhiên… dĩ nhiên là Trương Lăng Phong, cậu Trương thắng rồi”. Bạch Chiến Sinh nghiến răng, cười gượng nói, nào còn khí thế kiêu ngạo lúc nãy nữa. “Ồ? Tôi không mong ông Bạch nói mấy lời trái ngược lương tâm như thế”, Tiêu Chính Văn nhấp một hớp trà, nhàn nhã nói. “Không không, đây là lời thật lòng từ tận tim gan tôi. Không giấu gì cậu, đám lưu manh nhà họ Khổng chẳng có bản lĩnh quái gì ngoài thủ đoạn bỉ ổi cả”. “Trương Lăng Phong chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp ba đã đánh lại Nhân Vương cấp bốn, đây là chuyện mọi người đều thấy rõ, mọi người nói đúng không?” Nói rồi Bạch Chiến Sinh vội vàng nhìn người võ tông bên dưới võ đài. “Xí! Đúng là không biết xấu hổ!”“Vừa rồi còn làm trò mèo đó nữa mà?”“Haiz, đúng là mất mặt nhà họ Bạch quá!”Đáp lại Bạch Chiến Sinh chỉ là tiếng xì xầm bên dưới võ đài.Nghe được mấy lời mọi người nói, sắc mặt Bạch Chiến Sinh lúc đỏ lúc trắng, nhưng ngay cả đám người Triệu kế Hồng cũng chịu thua thì ông ta còn có thể làm gì?Nếu nói mất mặt thì đám người Triệu Kế Hồng thân là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đã bị vả bao nhiêu cái e là ngay cả bản thân họ cũng không đếm được, còn có người mất mặt hơn họ nữa sao?
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Liếc nhìn vầng sáng ở đường chân trời, Tiêu Chính Văn lại nhìn về hướng Long Kinh. Đây là kế sách mà anh và Thiên Tử đã bày ra để uy hiếp những nước nhỏ, còn cái chết của Thiên Thần Tử chỉ là một hồi chuông cảnh báo cho các nước nhỏ. Cho dù cường giả ngoài lãnh thổ có quay về hay không thì tôn nghiêm của Hoa Quốc cũng không thể tha cho sự khiêu khích, ý chỉ của Hoa Quốc không tha cho sự khinh nhờn. Thu hồi tầm mắt rồi nhìn ba người trước mặt, Tiêu Chính Văn bưng tách trà lên lạnh nhạt nói: “Nếu các ông muốn bảo vệ mạng sống của mình thì chỉ có một con đường”. “Giao tất cả hoa Tử Tiêu trong tông môn ra đây, nếu không cả tông môn đều bị tiêu diệt”. Nghe anh nói thế, ba người còn lại đều thở dài, mặc dù hoa Tử Tiêu rất hiếm thấy ở thế tục nhưng lại không hiếm có với ngoài lãnh thổ. Bất kỳ một tông môn có thế lực hơi lớn một chút đều có một lượng nhất định. Nhưng mấy chữ diệt cả tông môn của Tiêu Chính Văn lại khiến họ cảm thấy ớn lạnh. Hôm nay Tiêu Chính Văn có thể nói tiêu diệt sạch tông môn của họ, thì sau này họ chỉ có thể ngẩng đầu ngước nhìn Tiêu Chính Văn. Nỗi nhục nhã hôm nay cũng sẽ trở thành nỗi xấu hổ không bao giờ phai của họ, không còn cơ hội báo thù rửa nhục nữa? Sự giãy giụa, vùng vẫy sâu trong thâm tâm ba người đều bị đè ép xuống, lúc này bảo vệ mạng sống mới là quan trọng nhất. “Bạch Chiến Sinh, hiện giờ ông đã nghĩ kỹ chưa? Trận chiến này ai thắng?”, Tiêu Chính Văn thờ ơ nói. Nghe Tiêu Chính Văn gọi mình, Bạch Chiến Sinh sợ hãi toát đầy mồ hôi lạnh, vội vã cúi người nói: “Cậu Tiêu… không không, vua Bắc Lương, như cậu đã nói, Hứa Văn Long đê hèn không biết xấu hổ, thủ đoạn bỉ ổi”. “Đừng nói thắng, cậu ta còn chẳng có tư cách tham gia cuộc thi nữa là, thế nên dĩ nhiên… dĩ nhiên là Trương Lăng Phong, cậu Trương thắng rồi”. Bạch Chiến Sinh nghiến răng, cười gượng nói, nào còn khí thế kiêu ngạo lúc nãy nữa. “Ồ? Tôi không mong ông Bạch nói mấy lời trái ngược lương tâm như thế”, Tiêu Chính Văn nhấp một hớp trà, nhàn nhã nói. “Không không, đây là lời thật lòng từ tận tim gan tôi. Không giấu gì cậu, đám lưu manh nhà họ Khổng chẳng có bản lĩnh quái gì ngoài thủ đoạn bỉ ổi cả”. “Trương Lăng Phong chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp ba đã đánh lại Nhân Vương cấp bốn, đây là chuyện mọi người đều thấy rõ, mọi người nói đúng không?” Nói rồi Bạch Chiến Sinh vội vàng nhìn người võ tông bên dưới võ đài. “Xí! Đúng là không biết xấu hổ!”“Vừa rồi còn làm trò mèo đó nữa mà?”“Haiz, đúng là mất mặt nhà họ Bạch quá!”Đáp lại Bạch Chiến Sinh chỉ là tiếng xì xầm bên dưới võ đài.Nghe được mấy lời mọi người nói, sắc mặt Bạch Chiến Sinh lúc đỏ lúc trắng, nhưng ngay cả đám người Triệu kế Hồng cũng chịu thua thì ông ta còn có thể làm gì?Nếu nói mất mặt thì đám người Triệu Kế Hồng thân là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đã bị vả bao nhiêu cái e là ngay cả bản thân họ cũng không đếm được, còn có người mất mặt hơn họ nữa sao?
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Liếc nhìn vầng sáng ở đường chân trời, Tiêu Chính Văn lại nhìn về hướng Long Kinh. Đây là kế sách mà anh và Thiên Tử đã bày ra để uy hiếp những nước nhỏ, còn cái chết của Thiên Thần Tử chỉ là một hồi chuông cảnh báo cho các nước nhỏ. Cho dù cường giả ngoài lãnh thổ có quay về hay không thì tôn nghiêm của Hoa Quốc cũng không thể tha cho sự khiêu khích, ý chỉ của Hoa Quốc không tha cho sự khinh nhờn. Thu hồi tầm mắt rồi nhìn ba người trước mặt, Tiêu Chính Văn bưng tách trà lên lạnh nhạt nói: “Nếu các ông muốn bảo vệ mạng sống của mình thì chỉ có một con đường”. “Giao tất cả hoa Tử Tiêu trong tông môn ra đây, nếu không cả tông môn đều bị tiêu diệt”. Nghe anh nói thế, ba người còn lại đều thở dài, mặc dù hoa Tử Tiêu rất hiếm thấy ở thế tục nhưng lại không hiếm có với ngoài lãnh thổ. Bất kỳ một tông môn có thế lực hơi lớn một chút đều có một lượng nhất định. Nhưng mấy chữ diệt cả tông môn của Tiêu Chính Văn lại khiến họ cảm thấy ớn lạnh. Hôm nay Tiêu Chính Văn có thể nói tiêu diệt sạch tông môn của họ, thì sau này họ chỉ có thể ngẩng đầu ngước nhìn Tiêu Chính Văn. Nỗi nhục nhã hôm nay cũng sẽ trở thành nỗi xấu hổ không bao giờ phai của họ, không còn cơ hội báo thù rửa nhục nữa? Sự giãy giụa, vùng vẫy sâu trong thâm tâm ba người đều bị đè ép xuống, lúc này bảo vệ mạng sống mới là quan trọng nhất. “Bạch Chiến Sinh, hiện giờ ông đã nghĩ kỹ chưa? Trận chiến này ai thắng?”, Tiêu Chính Văn thờ ơ nói. Nghe Tiêu Chính Văn gọi mình, Bạch Chiến Sinh sợ hãi toát đầy mồ hôi lạnh, vội vã cúi người nói: “Cậu Tiêu… không không, vua Bắc Lương, như cậu đã nói, Hứa Văn Long đê hèn không biết xấu hổ, thủ đoạn bỉ ổi”. “Đừng nói thắng, cậu ta còn chẳng có tư cách tham gia cuộc thi nữa là, thế nên dĩ nhiên… dĩ nhiên là Trương Lăng Phong, cậu Trương thắng rồi”. Bạch Chiến Sinh nghiến răng, cười gượng nói, nào còn khí thế kiêu ngạo lúc nãy nữa. “Ồ? Tôi không mong ông Bạch nói mấy lời trái ngược lương tâm như thế”, Tiêu Chính Văn nhấp một hớp trà, nhàn nhã nói. “Không không, đây là lời thật lòng từ tận tim gan tôi. Không giấu gì cậu, đám lưu manh nhà họ Khổng chẳng có bản lĩnh quái gì ngoài thủ đoạn bỉ ổi cả”. “Trương Lăng Phong chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp ba đã đánh lại Nhân Vương cấp bốn, đây là chuyện mọi người đều thấy rõ, mọi người nói đúng không?” Nói rồi Bạch Chiến Sinh vội vàng nhìn người võ tông bên dưới võ đài. “Xí! Đúng là không biết xấu hổ!”“Vừa rồi còn làm trò mèo đó nữa mà?”“Haiz, đúng là mất mặt nhà họ Bạch quá!”Đáp lại Bạch Chiến Sinh chỉ là tiếng xì xầm bên dưới võ đài.Nghe được mấy lời mọi người nói, sắc mặt Bạch Chiến Sinh lúc đỏ lúc trắng, nhưng ngay cả đám người Triệu kế Hồng cũng chịu thua thì ông ta còn có thể làm gì?Nếu nói mất mặt thì đám người Triệu Kế Hồng thân là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đã bị vả bao nhiêu cái e là ngay cả bản thân họ cũng không đếm được, còn có người mất mặt hơn họ nữa sao?