Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 3350

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Thiên Hà Đạo Quân nghe vậy thì cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Nếu như căn bản không phải do chúng ta làm thì còn cần ăn nói không?” Hử?Nghe tới đây, Triệu Kế Hồng và Độ Ách Chân Quân đồng thời quay đầu nhìn về phía Thiên Hà Đạo Quân. “Võ sĩ số một của cổ tộc nhà họ Ấn đã tới thế tục rồi, Tiêu Chính Văn là hung thủ tự tay giết chết Arcelor, cổ tộc nhà họ Ấn sẽ bỏ qua cho cậu ta sao?” “Đáng quý nhất là ông ta vừa mới tới thế tục, căn bản không biết mối quan hệ giữa Tiêu Chính Văn cùng với Sáng Thế Hạo Thiên và huyết tộc, ra tay sẽ không kiêng nể gì cả!”Triệu Kế Hồng khẽ gật đầu nói: “Vậy chúng ta nên…” “Toạ sơn quan hổ đấu, nói không chừng còn có thể chiếm lợi từ bên trong! Dù là huyết tộc hay là Sáng Thế Hạo Thiên, chỉ cần truy cứu cổ tộc nhà họ Ấn, vật thì chúng ta có thể thuận thế chiếm lợi từ ông ta!” Thiên Hà Đạo Quân cười nói đẩy đắc ý. “Hay!” Triệu Kế Hồng vỗ đùi , hai mắt phát sáng! Mượn tay cổ tộc nhà họ Ấn trừ khử Tiêu Chính Văn, đối với bọn họ mà nói rõ ràng chính là chuyện cực tốt chỉ có lợi chứ không có hại! Hơn nữa, bí mật của cổ tộc nhà họ Ấn nhiều tới độ nào, tới lúc đó chỉ cần cướp sạch một phen, tổn thất của ba đại danh sơn bọn họ cũng được vào hết tay mình! Nói không chừng còn có thể chiếm được mất bí trận từ thời kỳ thượng cổ, từ đó củng cố cho sức mạnh bản thân! Quả nhiên, ba ngày sau, bên phía huyết tộc đã cho gọi Hận Thiên trở về vùng ngoài lãnh thổ. Dù gì Hận Thiên vẫn là người của huyết tộc, nào dám kháng lệnh không chịu nghe theo? Chỉ đành đích thân tới Long Kinh gặp riêng Tiêu Chính Văn. “Cậu Tiêu, liên quan tới cái chết của Lục Tiểu Thiến, lãnh đạo cấp cao huyết tộc đã hỏi tới tôi rồi, có điều thái độ của nhà họ Lục lại không rõ ràng, có sẽ bên trong vẫn có ẩn tình gì khác!” “Vậy nên, trong khoảng thời gian tôi trở về vùng ngoài lãnh thổ, cậu tuyệt đối phải cẩn thận hơn nữa! Tôi lo lắng mấy người Triệu Kế Hồng…” Nói tới đây, Hận Thiên lo âu nhìn về phía Tiêu Chính Văn. “Không sao, bọn họ cũng không tạo nên được sóng to gió lớn gì đâu!”, Tiêu Chính Văn ngược lại không chút lo lắng. Nói rõ hơn, Tiêu Chính Văn vẫn còn hơi tiếc nuối về chuyến đi Thiên Sơn. Nhà họ Tư Mã và bên phía Ngọc Khuyết Cung lại không phái bất cứ ai đến, thậm chí họ còn không tham gia vào âm mưu này, điều này khiến Tiêu Chính Văn nhìn họ với cặp mắt khác xưa.Đám người như Triệu Kế Hồng có thù tất báo này thì không cần phải nhắc đến.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Thiên Hà Đạo Quân nghe vậy thì cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Nếu như căn bản không phải do chúng ta làm thì còn cần ăn nói không?” Hử?Nghe tới đây, Triệu Kế Hồng và Độ Ách Chân Quân đồng thời quay đầu nhìn về phía Thiên Hà Đạo Quân. “Võ sĩ số một của cổ tộc nhà họ Ấn đã tới thế tục rồi, Tiêu Chính Văn là hung thủ tự tay giết chết Arcelor, cổ tộc nhà họ Ấn sẽ bỏ qua cho cậu ta sao?” “Đáng quý nhất là ông ta vừa mới tới thế tục, căn bản không biết mối quan hệ giữa Tiêu Chính Văn cùng với Sáng Thế Hạo Thiên và huyết tộc, ra tay sẽ không kiêng nể gì cả!”Triệu Kế Hồng khẽ gật đầu nói: “Vậy chúng ta nên…” “Toạ sơn quan hổ đấu, nói không chừng còn có thể chiếm lợi từ bên trong! Dù là huyết tộc hay là Sáng Thế Hạo Thiên, chỉ cần truy cứu cổ tộc nhà họ Ấn, vật thì chúng ta có thể thuận thế chiếm lợi từ ông ta!” Thiên Hà Đạo Quân cười nói đẩy đắc ý. “Hay!” Triệu Kế Hồng vỗ đùi , hai mắt phát sáng! Mượn tay cổ tộc nhà họ Ấn trừ khử Tiêu Chính Văn, đối với bọn họ mà nói rõ ràng chính là chuyện cực tốt chỉ có lợi chứ không có hại! Hơn nữa, bí mật của cổ tộc nhà họ Ấn nhiều tới độ nào, tới lúc đó chỉ cần cướp sạch một phen, tổn thất của ba đại danh sơn bọn họ cũng được vào hết tay mình! Nói không chừng còn có thể chiếm được mất bí trận từ thời kỳ thượng cổ, từ đó củng cố cho sức mạnh bản thân! Quả nhiên, ba ngày sau, bên phía huyết tộc đã cho gọi Hận Thiên trở về vùng ngoài lãnh thổ. Dù gì Hận Thiên vẫn là người của huyết tộc, nào dám kháng lệnh không chịu nghe theo? Chỉ đành đích thân tới Long Kinh gặp riêng Tiêu Chính Văn. “Cậu Tiêu, liên quan tới cái chết của Lục Tiểu Thiến, lãnh đạo cấp cao huyết tộc đã hỏi tới tôi rồi, có điều thái độ của nhà họ Lục lại không rõ ràng, có sẽ bên trong vẫn có ẩn tình gì khác!” “Vậy nên, trong khoảng thời gian tôi trở về vùng ngoài lãnh thổ, cậu tuyệt đối phải cẩn thận hơn nữa! Tôi lo lắng mấy người Triệu Kế Hồng…” Nói tới đây, Hận Thiên lo âu nhìn về phía Tiêu Chính Văn. “Không sao, bọn họ cũng không tạo nên được sóng to gió lớn gì đâu!”, Tiêu Chính Văn ngược lại không chút lo lắng. Nói rõ hơn, Tiêu Chính Văn vẫn còn hơi tiếc nuối về chuyến đi Thiên Sơn. Nhà họ Tư Mã và bên phía Ngọc Khuyết Cung lại không phái bất cứ ai đến, thậm chí họ còn không tham gia vào âm mưu này, điều này khiến Tiêu Chính Văn nhìn họ với cặp mắt khác xưa.Đám người như Triệu Kế Hồng có thù tất báo này thì không cần phải nhắc đến.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Thiên Hà Đạo Quân nghe vậy thì cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Nếu như căn bản không phải do chúng ta làm thì còn cần ăn nói không?” Hử?Nghe tới đây, Triệu Kế Hồng và Độ Ách Chân Quân đồng thời quay đầu nhìn về phía Thiên Hà Đạo Quân. “Võ sĩ số một của cổ tộc nhà họ Ấn đã tới thế tục rồi, Tiêu Chính Văn là hung thủ tự tay giết chết Arcelor, cổ tộc nhà họ Ấn sẽ bỏ qua cho cậu ta sao?” “Đáng quý nhất là ông ta vừa mới tới thế tục, căn bản không biết mối quan hệ giữa Tiêu Chính Văn cùng với Sáng Thế Hạo Thiên và huyết tộc, ra tay sẽ không kiêng nể gì cả!”Triệu Kế Hồng khẽ gật đầu nói: “Vậy chúng ta nên…” “Toạ sơn quan hổ đấu, nói không chừng còn có thể chiếm lợi từ bên trong! Dù là huyết tộc hay là Sáng Thế Hạo Thiên, chỉ cần truy cứu cổ tộc nhà họ Ấn, vật thì chúng ta có thể thuận thế chiếm lợi từ ông ta!” Thiên Hà Đạo Quân cười nói đẩy đắc ý. “Hay!” Triệu Kế Hồng vỗ đùi , hai mắt phát sáng! Mượn tay cổ tộc nhà họ Ấn trừ khử Tiêu Chính Văn, đối với bọn họ mà nói rõ ràng chính là chuyện cực tốt chỉ có lợi chứ không có hại! Hơn nữa, bí mật của cổ tộc nhà họ Ấn nhiều tới độ nào, tới lúc đó chỉ cần cướp sạch một phen, tổn thất của ba đại danh sơn bọn họ cũng được vào hết tay mình! Nói không chừng còn có thể chiếm được mất bí trận từ thời kỳ thượng cổ, từ đó củng cố cho sức mạnh bản thân! Quả nhiên, ba ngày sau, bên phía huyết tộc đã cho gọi Hận Thiên trở về vùng ngoài lãnh thổ. Dù gì Hận Thiên vẫn là người của huyết tộc, nào dám kháng lệnh không chịu nghe theo? Chỉ đành đích thân tới Long Kinh gặp riêng Tiêu Chính Văn. “Cậu Tiêu, liên quan tới cái chết của Lục Tiểu Thiến, lãnh đạo cấp cao huyết tộc đã hỏi tới tôi rồi, có điều thái độ của nhà họ Lục lại không rõ ràng, có sẽ bên trong vẫn có ẩn tình gì khác!” “Vậy nên, trong khoảng thời gian tôi trở về vùng ngoài lãnh thổ, cậu tuyệt đối phải cẩn thận hơn nữa! Tôi lo lắng mấy người Triệu Kế Hồng…” Nói tới đây, Hận Thiên lo âu nhìn về phía Tiêu Chính Văn. “Không sao, bọn họ cũng không tạo nên được sóng to gió lớn gì đâu!”, Tiêu Chính Văn ngược lại không chút lo lắng. Nói rõ hơn, Tiêu Chính Văn vẫn còn hơi tiếc nuối về chuyến đi Thiên Sơn. Nhà họ Tư Mã và bên phía Ngọc Khuyết Cung lại không phái bất cứ ai đến, thậm chí họ còn không tham gia vào âm mưu này, điều này khiến Tiêu Chính Văn nhìn họ với cặp mắt khác xưa.Đám người như Triệu Kế Hồng có thù tất báo này thì không cần phải nhắc đến.

Chương 3350