Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3370
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Dù Hằng Sơn từng bị một nhát kiếm của Tiêu Chính Văn chém đứt dòng chảy lưu truyền, thế nhưng đó là bởi vì cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ vẫn chưa trở về nên mới cho Tiêu Chính Văn cơ hội như thế! Hiện tại, Hằng Sơn cũng có cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng trấn thủ, hơn nữa tất cả đệ tử môn hạ đều lo Độ Ách Chân Quân tuyển chọn kỹ lưỡng từ vùng ngoài lãnh thổ rồi mới dẫn về thế tục! Có thể nói, Hằng Sơn giờ đã không còn giống với khi trước! “Hơn một trăm năm trước, Hằng Sơn từng ăn trộm trận pháp Tam Tuyệt của nhà họ Trương chúng tôi, bây giờ cũng nên trả lại nó cho chủ nhân rồi nhỉ?”, Trương Lăng Phong chống đỡ áp lực cường đại mà lên tiếng nói. “Trận pháp Tam Tuyệt? Hừ!” Độ Ách Chân Quân cười lạnh lùng, nói: “Ai có thể chứng minh trận pháp Tam Tuyệt là của nhà họ Trương mấy người, đó rõ ràng chính là sản vật của Long tộc, tất cả con dân Hoa Quốc đều có quyền được xem!” “Hằng Sơn tôi chẳng qua chỉ mượn xem một chút mà thôi!” “Lại nói, cậu thật sự nghĩ Hằng Sơn chúng tôi yếu mềm dễ chèn ép à? Hôm đó Tiêu Chính Văn cũng chỉ ăn may mà thôi, lợi dụng lúc chúng tôi chưa trở về nên mới có thể giương oai tác quái ở Hằng Sơn!” “Nếu đổi lại là hôm nay, có cho Tiêu Chính Văn mười lá gan thì cậu ta cũng chẳng dám dùng một nhát kiếm chặt đứt dòng chảy lưu truyền của Hằng Sơn tôi!” Độ Ách Chân Quân hừ một tiếng, sát khí sục sôi bộc phát ra khỏi cơ thể, rõ ràng đang muốn tiện tay giết chết kẻ vừa mới về phe Tiêu Chính Văn chính là Trương Lăng Phong! Thế nhưng ông ta vừa mới nói dứt lời, một giọng nói vô cùng lạnh lùng đã vang lên: “Ồ? Hôm nay thì có gì khác với ngày xưa thế nhỉ?”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Dù Hằng Sơn từng bị một nhát kiếm của Tiêu Chính Văn chém đứt dòng chảy lưu truyền, thế nhưng đó là bởi vì cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ vẫn chưa trở về nên mới cho Tiêu Chính Văn cơ hội như thế! Hiện tại, Hằng Sơn cũng có cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng trấn thủ, hơn nữa tất cả đệ tử môn hạ đều lo Độ Ách Chân Quân tuyển chọn kỹ lưỡng từ vùng ngoài lãnh thổ rồi mới dẫn về thế tục! Có thể nói, Hằng Sơn giờ đã không còn giống với khi trước! “Hơn một trăm năm trước, Hằng Sơn từng ăn trộm trận pháp Tam Tuyệt của nhà họ Trương chúng tôi, bây giờ cũng nên trả lại nó cho chủ nhân rồi nhỉ?”, Trương Lăng Phong chống đỡ áp lực cường đại mà lên tiếng nói. “Trận pháp Tam Tuyệt? Hừ!” Độ Ách Chân Quân cười lạnh lùng, nói: “Ai có thể chứng minh trận pháp Tam Tuyệt là của nhà họ Trương mấy người, đó rõ ràng chính là sản vật của Long tộc, tất cả con dân Hoa Quốc đều có quyền được xem!” “Hằng Sơn tôi chẳng qua chỉ mượn xem một chút mà thôi!” “Lại nói, cậu thật sự nghĩ Hằng Sơn chúng tôi yếu mềm dễ chèn ép à? Hôm đó Tiêu Chính Văn cũng chỉ ăn may mà thôi, lợi dụng lúc chúng tôi chưa trở về nên mới có thể giương oai tác quái ở Hằng Sơn!” “Nếu đổi lại là hôm nay, có cho Tiêu Chính Văn mười lá gan thì cậu ta cũng chẳng dám dùng một nhát kiếm chặt đứt dòng chảy lưu truyền của Hằng Sơn tôi!” Độ Ách Chân Quân hừ một tiếng, sát khí sục sôi bộc phát ra khỏi cơ thể, rõ ràng đang muốn tiện tay giết chết kẻ vừa mới về phe Tiêu Chính Văn chính là Trương Lăng Phong! Thế nhưng ông ta vừa mới nói dứt lời, một giọng nói vô cùng lạnh lùng đã vang lên: “Ồ? Hôm nay thì có gì khác với ngày xưa thế nhỉ?”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Dù Hằng Sơn từng bị một nhát kiếm của Tiêu Chính Văn chém đứt dòng chảy lưu truyền, thế nhưng đó là bởi vì cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ vẫn chưa trở về nên mới cho Tiêu Chính Văn cơ hội như thế! Hiện tại, Hằng Sơn cũng có cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng trấn thủ, hơn nữa tất cả đệ tử môn hạ đều lo Độ Ách Chân Quân tuyển chọn kỹ lưỡng từ vùng ngoài lãnh thổ rồi mới dẫn về thế tục! Có thể nói, Hằng Sơn giờ đã không còn giống với khi trước! “Hơn một trăm năm trước, Hằng Sơn từng ăn trộm trận pháp Tam Tuyệt của nhà họ Trương chúng tôi, bây giờ cũng nên trả lại nó cho chủ nhân rồi nhỉ?”, Trương Lăng Phong chống đỡ áp lực cường đại mà lên tiếng nói. “Trận pháp Tam Tuyệt? Hừ!” Độ Ách Chân Quân cười lạnh lùng, nói: “Ai có thể chứng minh trận pháp Tam Tuyệt là của nhà họ Trương mấy người, đó rõ ràng chính là sản vật của Long tộc, tất cả con dân Hoa Quốc đều có quyền được xem!” “Hằng Sơn tôi chẳng qua chỉ mượn xem một chút mà thôi!” “Lại nói, cậu thật sự nghĩ Hằng Sơn chúng tôi yếu mềm dễ chèn ép à? Hôm đó Tiêu Chính Văn cũng chỉ ăn may mà thôi, lợi dụng lúc chúng tôi chưa trở về nên mới có thể giương oai tác quái ở Hằng Sơn!” “Nếu đổi lại là hôm nay, có cho Tiêu Chính Văn mười lá gan thì cậu ta cũng chẳng dám dùng một nhát kiếm chặt đứt dòng chảy lưu truyền của Hằng Sơn tôi!” Độ Ách Chân Quân hừ một tiếng, sát khí sục sôi bộc phát ra khỏi cơ thể, rõ ràng đang muốn tiện tay giết chết kẻ vừa mới về phe Tiêu Chính Văn chính là Trương Lăng Phong! Thế nhưng ông ta vừa mới nói dứt lời, một giọng nói vô cùng lạnh lùng đã vang lên: “Ồ? Hôm nay thì có gì khác với ngày xưa thế nhỉ?”