Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 3419

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bây giờ ngay cả Triệu Khang cũng bị bàn tay vô tình của Tiêu Chính Văn “chào hỏi”, Còn Tiêu Chính Văn thì sao? Anh chỉ là một thằng nhóc ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà thôi! Điều khiến cho người ta dở khóc dở cười nhất là lần này khác với trước, mấy người Triệu Khang chủ động vượt ngàn dặm giơ mặt ra cho Tiêu Chính Văn đánh! Nếu như là lúc trước, mấy người Triệu Kế Hồng chỉ làm mất mặt năm đại danh sơn thì bây giờ, bọn họ đã trở thành trò cười của võ tông và là đề tài câu chuyện bàn luận của mọi người. Một lát sau, Tiêu Chính Văn mới chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ tôi đang ở nhà thưởng thức trà, lại bị các ông quấy rầy mất hứng thú!” “Có phải các ông cũng nên xin lỗi tôi không?” Anh vừa dứt lời, gần như tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả người dân bình thường trước tivi cũng ngơ ngác. Mấy người Triệu Khang vốn dĩ đánh tới tận cửa là muốn gây phiền toái cho Tiêu Chính Văn, hơn nữa còn tuyên bố, muốn để Triệu Kế Hồng vả vào mặt Tiêu Chính Văn, nhưng trái lại, bọn họ không chỉ bị Tiêu Chính Văn vả một trận ngược lại, mà còn phải xin lỗi anh ư? Thế này quả thực là cực kỳ ngang ngược! Nhưng bất kể trong lòng mấy người Triệu Kế Hồng có không muốn đến thế nào, bọn họ dám phản kháng sao? Không dám! Nhất là Triệu Khang, đối mặt với Võ Anh Hào, ông ta chẳng qua chỉ là câu chuyện cười mà thôi! Với thân phận và địa vị của ông ta, làm gì có tư cách ra oai trước mặt Võ Anh Hào? Vốn dĩ tới đây để rửa nỗi nhục lần trước cho nhà họ Triệu, nhưng nào ngờ lại khiến nhà họ Triệu lần nữa chuốc lấy nhục nhã. “Các người điếc sao?”, Võ Anh Hào lạnh giọng chất vấn. Cơ thể Triệu Khang không kiềm được mà run lên, vội vàng quỳ bò tới hai bước, nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, đều do tôi có mắt như mù, mong cậu nương tay!” “Cậu Tiêu, đều là lỗi của chúng tôi, thật lòng xin lỗi! Xin cậu hãy xem chúng tôi như một cái rắm, thả đi đi!” Vẻ mặt mấy người Triệu Khang như đưa đám, rối rít mở miệng cầu xin tha thứ. Giờ phút này, bọn họ chỉ muốn rời khỏi nơi đây ngay và luôn, dù thêm một giây nữa cũng rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng! Võ Anh Hào bên cạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người Triệu Khang, chuyện hôm nay, nếu như theo với tính cách của anh ta thì mấy người Triệu Khang đừng hòng sống sót. Nhưng Tiêu Chính Văn lại chỉ trừng phạt nho nhỏ, chỉ từ một điểm này, đã đủ thấy được lòng dạ Tiêu Chính Văn rộng lớn biết bao! Dẫu sao Triệu Khang cũng đã định tiêu diệt cả gia tộc của Tiêu Chính Văn, cho dù đối phương không thành công, nhưng theo như quy tắc của vùng ngoài lãnh thổ, cũng tuyệt đối không thể để lại tai họa sau này! Thấy Tiêu Chính Văn hoàn toàn không so đo với bọn họ, lúc này Võ Anh Hào mới lên tiếng nói: “Còn không mau cám ơn anh Tiêu ban ơn không giết!” Cái gì? Ánh mắt mấy người Triệu Kế Hồng đều ngây dại, bị Tiêu Chính Văn bạt tai một trận, còn phải cảm ơn nữa sao? “Cảm… Cảm ơn cậu Tiêu ban ơn không giết!” Triệu Khang là người đầu tiên mở miệng nói. Triệu Kế Hồng và mấy người Độ Ách Chân Quân cũng chỉ đành làm theo, đồng thanh nói cám ơn Tiêu Chính Văn! “Cậu chủ Võ, chúng tôi đã làm theo ý của cậu, cậu xem chúng tôi…”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bây giờ ngay cả Triệu Khang cũng bị bàn tay vô tình của Tiêu Chính Văn “chào hỏi”, Còn Tiêu Chính Văn thì sao? Anh chỉ là một thằng nhóc ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà thôi! Điều khiến cho người ta dở khóc dở cười nhất là lần này khác với trước, mấy người Triệu Khang chủ động vượt ngàn dặm giơ mặt ra cho Tiêu Chính Văn đánh! Nếu như là lúc trước, mấy người Triệu Kế Hồng chỉ làm mất mặt năm đại danh sơn thì bây giờ, bọn họ đã trở thành trò cười của võ tông và là đề tài câu chuyện bàn luận của mọi người. Một lát sau, Tiêu Chính Văn mới chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ tôi đang ở nhà thưởng thức trà, lại bị các ông quấy rầy mất hứng thú!” “Có phải các ông cũng nên xin lỗi tôi không?” Anh vừa dứt lời, gần như tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả người dân bình thường trước tivi cũng ngơ ngác. Mấy người Triệu Khang vốn dĩ đánh tới tận cửa là muốn gây phiền toái cho Tiêu Chính Văn, hơn nữa còn tuyên bố, muốn để Triệu Kế Hồng vả vào mặt Tiêu Chính Văn, nhưng trái lại, bọn họ không chỉ bị Tiêu Chính Văn vả một trận ngược lại, mà còn phải xin lỗi anh ư? Thế này quả thực là cực kỳ ngang ngược! Nhưng bất kể trong lòng mấy người Triệu Kế Hồng có không muốn đến thế nào, bọn họ dám phản kháng sao? Không dám! Nhất là Triệu Khang, đối mặt với Võ Anh Hào, ông ta chẳng qua chỉ là câu chuyện cười mà thôi! Với thân phận và địa vị của ông ta, làm gì có tư cách ra oai trước mặt Võ Anh Hào? Vốn dĩ tới đây để rửa nỗi nhục lần trước cho nhà họ Triệu, nhưng nào ngờ lại khiến nhà họ Triệu lần nữa chuốc lấy nhục nhã. “Các người điếc sao?”, Võ Anh Hào lạnh giọng chất vấn. Cơ thể Triệu Khang không kiềm được mà run lên, vội vàng quỳ bò tới hai bước, nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, đều do tôi có mắt như mù, mong cậu nương tay!” “Cậu Tiêu, đều là lỗi của chúng tôi, thật lòng xin lỗi! Xin cậu hãy xem chúng tôi như một cái rắm, thả đi đi!” Vẻ mặt mấy người Triệu Khang như đưa đám, rối rít mở miệng cầu xin tha thứ. Giờ phút này, bọn họ chỉ muốn rời khỏi nơi đây ngay và luôn, dù thêm một giây nữa cũng rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng! Võ Anh Hào bên cạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người Triệu Khang, chuyện hôm nay, nếu như theo với tính cách của anh ta thì mấy người Triệu Khang đừng hòng sống sót. Nhưng Tiêu Chính Văn lại chỉ trừng phạt nho nhỏ, chỉ từ một điểm này, đã đủ thấy được lòng dạ Tiêu Chính Văn rộng lớn biết bao! Dẫu sao Triệu Khang cũng đã định tiêu diệt cả gia tộc của Tiêu Chính Văn, cho dù đối phương không thành công, nhưng theo như quy tắc của vùng ngoài lãnh thổ, cũng tuyệt đối không thể để lại tai họa sau này! Thấy Tiêu Chính Văn hoàn toàn không so đo với bọn họ, lúc này Võ Anh Hào mới lên tiếng nói: “Còn không mau cám ơn anh Tiêu ban ơn không giết!” Cái gì? Ánh mắt mấy người Triệu Kế Hồng đều ngây dại, bị Tiêu Chính Văn bạt tai một trận, còn phải cảm ơn nữa sao? “Cảm… Cảm ơn cậu Tiêu ban ơn không giết!” Triệu Khang là người đầu tiên mở miệng nói. Triệu Kế Hồng và mấy người Độ Ách Chân Quân cũng chỉ đành làm theo, đồng thanh nói cám ơn Tiêu Chính Văn! “Cậu chủ Võ, chúng tôi đã làm theo ý của cậu, cậu xem chúng tôi…”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bây giờ ngay cả Triệu Khang cũng bị bàn tay vô tình của Tiêu Chính Văn “chào hỏi”, Còn Tiêu Chính Văn thì sao? Anh chỉ là một thằng nhóc ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà thôi! Điều khiến cho người ta dở khóc dở cười nhất là lần này khác với trước, mấy người Triệu Khang chủ động vượt ngàn dặm giơ mặt ra cho Tiêu Chính Văn đánh! Nếu như là lúc trước, mấy người Triệu Kế Hồng chỉ làm mất mặt năm đại danh sơn thì bây giờ, bọn họ đã trở thành trò cười của võ tông và là đề tài câu chuyện bàn luận của mọi người. Một lát sau, Tiêu Chính Văn mới chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ tôi đang ở nhà thưởng thức trà, lại bị các ông quấy rầy mất hứng thú!” “Có phải các ông cũng nên xin lỗi tôi không?” Anh vừa dứt lời, gần như tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả người dân bình thường trước tivi cũng ngơ ngác. Mấy người Triệu Khang vốn dĩ đánh tới tận cửa là muốn gây phiền toái cho Tiêu Chính Văn, hơn nữa còn tuyên bố, muốn để Triệu Kế Hồng vả vào mặt Tiêu Chính Văn, nhưng trái lại, bọn họ không chỉ bị Tiêu Chính Văn vả một trận ngược lại, mà còn phải xin lỗi anh ư? Thế này quả thực là cực kỳ ngang ngược! Nhưng bất kể trong lòng mấy người Triệu Kế Hồng có không muốn đến thế nào, bọn họ dám phản kháng sao? Không dám! Nhất là Triệu Khang, đối mặt với Võ Anh Hào, ông ta chẳng qua chỉ là câu chuyện cười mà thôi! Với thân phận và địa vị của ông ta, làm gì có tư cách ra oai trước mặt Võ Anh Hào? Vốn dĩ tới đây để rửa nỗi nhục lần trước cho nhà họ Triệu, nhưng nào ngờ lại khiến nhà họ Triệu lần nữa chuốc lấy nhục nhã. “Các người điếc sao?”, Võ Anh Hào lạnh giọng chất vấn. Cơ thể Triệu Khang không kiềm được mà run lên, vội vàng quỳ bò tới hai bước, nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, đều do tôi có mắt như mù, mong cậu nương tay!” “Cậu Tiêu, đều là lỗi của chúng tôi, thật lòng xin lỗi! Xin cậu hãy xem chúng tôi như một cái rắm, thả đi đi!” Vẻ mặt mấy người Triệu Khang như đưa đám, rối rít mở miệng cầu xin tha thứ. Giờ phút này, bọn họ chỉ muốn rời khỏi nơi đây ngay và luôn, dù thêm một giây nữa cũng rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng! Võ Anh Hào bên cạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người Triệu Khang, chuyện hôm nay, nếu như theo với tính cách của anh ta thì mấy người Triệu Khang đừng hòng sống sót. Nhưng Tiêu Chính Văn lại chỉ trừng phạt nho nhỏ, chỉ từ một điểm này, đã đủ thấy được lòng dạ Tiêu Chính Văn rộng lớn biết bao! Dẫu sao Triệu Khang cũng đã định tiêu diệt cả gia tộc của Tiêu Chính Văn, cho dù đối phương không thành công, nhưng theo như quy tắc của vùng ngoài lãnh thổ, cũng tuyệt đối không thể để lại tai họa sau này! Thấy Tiêu Chính Văn hoàn toàn không so đo với bọn họ, lúc này Võ Anh Hào mới lên tiếng nói: “Còn không mau cám ơn anh Tiêu ban ơn không giết!” Cái gì? Ánh mắt mấy người Triệu Kế Hồng đều ngây dại, bị Tiêu Chính Văn bạt tai một trận, còn phải cảm ơn nữa sao? “Cảm… Cảm ơn cậu Tiêu ban ơn không giết!” Triệu Khang là người đầu tiên mở miệng nói. Triệu Kế Hồng và mấy người Độ Ách Chân Quân cũng chỉ đành làm theo, đồng thanh nói cám ơn Tiêu Chính Văn! “Cậu chủ Võ, chúng tôi đã làm theo ý của cậu, cậu xem chúng tôi…”

Chương 3419