Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 3452

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, gần như cả hội trường đều trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Người có danh tiếng, cây cao bóng lớn! Tiếng tăm của Tiêu Chính Văn không chỉ vang danh ở những quốc gia quân giới, mà dù ở giới võ thuật cũng là nhân vật nổi trội! Không chỉ sắc mặt của mấy người Âu Lục đang hóng hớt chuyện cười của Hoa Quốc trở nên khó coi, mà đến cả vẻ mặt của Ono Kazuo cũng đỏ chót! Chẳng nói đâu xa, chỉ cần Tiêu Chính Văn đứng trước mặt mọi người cũng đã thay thế cho ngàn lời vạn chữ, khiêu chiến quân đội Hoa Quốc ư? Ai cho kẻ đó lá gan và dũng khí để thốt ra mấy lời huênh hoang này? Ai mà chẳng biết Tiêu Chính Văn nổi tiếng quả quyết, sát phạt? “Anh Tiêu à, thật ra… Tôi chỉ muốn so tài với Thống soái của quân đội Hoa Quốc thôi, chứ không có ý coi rẻ võ đạo Hoa Quốc đâu!” Ono Kazuo vội vàng giải thích với Tiêu Chính Văn. Trong mắt hắn, Tiêu Chính Văn bây giờ không thể xem là người của quân đội Hoa Quốc, ít nhất thì từ sau khi linh khí hồi phục đến nay, Tiêu Chính Văn đã không còn chủ trì bất kỳ chiến khu lớn nào nữa. Dù gì thì trước mặt Tiêu Chính Văn, Ono Kazuo vốn chẳng có cơ sở gì để ngông cuồng, dù so tài chỉ huy thiên quân vạn mã, lập kế hoạch tác chiến, hay so về lực chiến cá nhân, Tiêu Chính Văn luôn là sự tồn tại mà hắn vĩnh viễn không thể vượt qua! Giờ phút này, ngay cả gã đàn ông Âu Lục nãy giờ cứ cười nhạo Từ Kiêu Long cũng đang vô cùng hối hận, nếu gã sớm biết Tiêu Chính Văn cũng đến Vy Hào thì dù bọn kia có nói gì cũng sẽ không hùa theo người Vy Hào đi gây chuyện thị phi! “Không không không, mấy người đừng hiểu lầm, chẳng phải ban nãy có người muốn so tài với quân nhân Hoa Quốc chúng tôi sao? Nếu muốn so tài với quân nhân Hoa Quốc, vậy Tiêu Chính Văn tôi cũng được coi là một thành viên của quân đội Hoa Quốc đấy!” “Tôi đồng ý với cuộc tỷ thí này, và tôi tin là mọi người cũng sẽ không có ý kiến gì!” Tiêu Chính Văn nói xong thì lấy giấy chứng nhận quân nhân của mình ra! Đừng thấy Tiêu Chính Văn không lên chiến trường nhiều năm mà lầm, tất thảy chức vụ mà anh nắm giữ đều được giữ nguyên! Có thể nói, Thống soái thực sự của Bắc Lương chính là Tiêu Chính Văn, Liễu Thanh chỉ là người đại diện như trước kia, chỉ cần Tiêu Chính Văn trở về, anh ta vẫn là phụ tá của Tiêu Chính Văn mà thôi! “Anh Tiêu nói quá lời rồi, nếu biết sớm anh Tiêu cũng ở đây, tôi… tôi không bao giờ dám lỗ mãng đâu!” Ono Kazuo cũng không ngu, lựa chọn duy nhất trước mắt hắn chỉ có thể nhận thua thiệt trước mặt Tiêu Chính Văn! Bằng không, thua trong tay Tiêu Chính Văn thì không bàn đến việc mất mặt, lỡ sơ sẩy cái thì tới mạng của hắn cũng đi tong luôn, thật sự không hề có lợi tý nào! “Tôi nói quá lời? Không, chẳng qua tôi chỉ muốn chứng minh với thế giới rằng, quân nhân Hoa Quốc chúng tôi không phải kẻ nhu nhược, đồng thời, tôi cũng muốn nói cho toàn thế giới này, quân nhân Hoa Quốc sẽ không cúi đầu tạ tội trước những thứ không bằng heo chó kia!” Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chỉ tay vào bia anh hùng trong tay Ono Kazuo.“Anh Tiêu, anh đừng hiểu lầm, tôi… chẳng qua tôi chỉ…”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, gần như cả hội trường đều trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Người có danh tiếng, cây cao bóng lớn! Tiếng tăm của Tiêu Chính Văn không chỉ vang danh ở những quốc gia quân giới, mà dù ở giới võ thuật cũng là nhân vật nổi trội! Không chỉ sắc mặt của mấy người Âu Lục đang hóng hớt chuyện cười của Hoa Quốc trở nên khó coi, mà đến cả vẻ mặt của Ono Kazuo cũng đỏ chót! Chẳng nói đâu xa, chỉ cần Tiêu Chính Văn đứng trước mặt mọi người cũng đã thay thế cho ngàn lời vạn chữ, khiêu chiến quân đội Hoa Quốc ư? Ai cho kẻ đó lá gan và dũng khí để thốt ra mấy lời huênh hoang này? Ai mà chẳng biết Tiêu Chính Văn nổi tiếng quả quyết, sát phạt? “Anh Tiêu à, thật ra… Tôi chỉ muốn so tài với Thống soái của quân đội Hoa Quốc thôi, chứ không có ý coi rẻ võ đạo Hoa Quốc đâu!” Ono Kazuo vội vàng giải thích với Tiêu Chính Văn. Trong mắt hắn, Tiêu Chính Văn bây giờ không thể xem là người của quân đội Hoa Quốc, ít nhất thì từ sau khi linh khí hồi phục đến nay, Tiêu Chính Văn đã không còn chủ trì bất kỳ chiến khu lớn nào nữa. Dù gì thì trước mặt Tiêu Chính Văn, Ono Kazuo vốn chẳng có cơ sở gì để ngông cuồng, dù so tài chỉ huy thiên quân vạn mã, lập kế hoạch tác chiến, hay so về lực chiến cá nhân, Tiêu Chính Văn luôn là sự tồn tại mà hắn vĩnh viễn không thể vượt qua! Giờ phút này, ngay cả gã đàn ông Âu Lục nãy giờ cứ cười nhạo Từ Kiêu Long cũng đang vô cùng hối hận, nếu gã sớm biết Tiêu Chính Văn cũng đến Vy Hào thì dù bọn kia có nói gì cũng sẽ không hùa theo người Vy Hào đi gây chuyện thị phi! “Không không không, mấy người đừng hiểu lầm, chẳng phải ban nãy có người muốn so tài với quân nhân Hoa Quốc chúng tôi sao? Nếu muốn so tài với quân nhân Hoa Quốc, vậy Tiêu Chính Văn tôi cũng được coi là một thành viên của quân đội Hoa Quốc đấy!” “Tôi đồng ý với cuộc tỷ thí này, và tôi tin là mọi người cũng sẽ không có ý kiến gì!” Tiêu Chính Văn nói xong thì lấy giấy chứng nhận quân nhân của mình ra! Đừng thấy Tiêu Chính Văn không lên chiến trường nhiều năm mà lầm, tất thảy chức vụ mà anh nắm giữ đều được giữ nguyên! Có thể nói, Thống soái thực sự của Bắc Lương chính là Tiêu Chính Văn, Liễu Thanh chỉ là người đại diện như trước kia, chỉ cần Tiêu Chính Văn trở về, anh ta vẫn là phụ tá của Tiêu Chính Văn mà thôi! “Anh Tiêu nói quá lời rồi, nếu biết sớm anh Tiêu cũng ở đây, tôi… tôi không bao giờ dám lỗ mãng đâu!” Ono Kazuo cũng không ngu, lựa chọn duy nhất trước mắt hắn chỉ có thể nhận thua thiệt trước mặt Tiêu Chính Văn! Bằng không, thua trong tay Tiêu Chính Văn thì không bàn đến việc mất mặt, lỡ sơ sẩy cái thì tới mạng của hắn cũng đi tong luôn, thật sự không hề có lợi tý nào! “Tôi nói quá lời? Không, chẳng qua tôi chỉ muốn chứng minh với thế giới rằng, quân nhân Hoa Quốc chúng tôi không phải kẻ nhu nhược, đồng thời, tôi cũng muốn nói cho toàn thế giới này, quân nhân Hoa Quốc sẽ không cúi đầu tạ tội trước những thứ không bằng heo chó kia!” Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chỉ tay vào bia anh hùng trong tay Ono Kazuo.“Anh Tiêu, anh đừng hiểu lầm, tôi… chẳng qua tôi chỉ…”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, gần như cả hội trường đều trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Người có danh tiếng, cây cao bóng lớn! Tiếng tăm của Tiêu Chính Văn không chỉ vang danh ở những quốc gia quân giới, mà dù ở giới võ thuật cũng là nhân vật nổi trội! Không chỉ sắc mặt của mấy người Âu Lục đang hóng hớt chuyện cười của Hoa Quốc trở nên khó coi, mà đến cả vẻ mặt của Ono Kazuo cũng đỏ chót! Chẳng nói đâu xa, chỉ cần Tiêu Chính Văn đứng trước mặt mọi người cũng đã thay thế cho ngàn lời vạn chữ, khiêu chiến quân đội Hoa Quốc ư? Ai cho kẻ đó lá gan và dũng khí để thốt ra mấy lời huênh hoang này? Ai mà chẳng biết Tiêu Chính Văn nổi tiếng quả quyết, sát phạt? “Anh Tiêu à, thật ra… Tôi chỉ muốn so tài với Thống soái của quân đội Hoa Quốc thôi, chứ không có ý coi rẻ võ đạo Hoa Quốc đâu!” Ono Kazuo vội vàng giải thích với Tiêu Chính Văn. Trong mắt hắn, Tiêu Chính Văn bây giờ không thể xem là người của quân đội Hoa Quốc, ít nhất thì từ sau khi linh khí hồi phục đến nay, Tiêu Chính Văn đã không còn chủ trì bất kỳ chiến khu lớn nào nữa. Dù gì thì trước mặt Tiêu Chính Văn, Ono Kazuo vốn chẳng có cơ sở gì để ngông cuồng, dù so tài chỉ huy thiên quân vạn mã, lập kế hoạch tác chiến, hay so về lực chiến cá nhân, Tiêu Chính Văn luôn là sự tồn tại mà hắn vĩnh viễn không thể vượt qua! Giờ phút này, ngay cả gã đàn ông Âu Lục nãy giờ cứ cười nhạo Từ Kiêu Long cũng đang vô cùng hối hận, nếu gã sớm biết Tiêu Chính Văn cũng đến Vy Hào thì dù bọn kia có nói gì cũng sẽ không hùa theo người Vy Hào đi gây chuyện thị phi! “Không không không, mấy người đừng hiểu lầm, chẳng phải ban nãy có người muốn so tài với quân nhân Hoa Quốc chúng tôi sao? Nếu muốn so tài với quân nhân Hoa Quốc, vậy Tiêu Chính Văn tôi cũng được coi là một thành viên của quân đội Hoa Quốc đấy!” “Tôi đồng ý với cuộc tỷ thí này, và tôi tin là mọi người cũng sẽ không có ý kiến gì!” Tiêu Chính Văn nói xong thì lấy giấy chứng nhận quân nhân của mình ra! Đừng thấy Tiêu Chính Văn không lên chiến trường nhiều năm mà lầm, tất thảy chức vụ mà anh nắm giữ đều được giữ nguyên! Có thể nói, Thống soái thực sự của Bắc Lương chính là Tiêu Chính Văn, Liễu Thanh chỉ là người đại diện như trước kia, chỉ cần Tiêu Chính Văn trở về, anh ta vẫn là phụ tá của Tiêu Chính Văn mà thôi! “Anh Tiêu nói quá lời rồi, nếu biết sớm anh Tiêu cũng ở đây, tôi… tôi không bao giờ dám lỗ mãng đâu!” Ono Kazuo cũng không ngu, lựa chọn duy nhất trước mắt hắn chỉ có thể nhận thua thiệt trước mặt Tiêu Chính Văn! Bằng không, thua trong tay Tiêu Chính Văn thì không bàn đến việc mất mặt, lỡ sơ sẩy cái thì tới mạng của hắn cũng đi tong luôn, thật sự không hề có lợi tý nào! “Tôi nói quá lời? Không, chẳng qua tôi chỉ muốn chứng minh với thế giới rằng, quân nhân Hoa Quốc chúng tôi không phải kẻ nhu nhược, đồng thời, tôi cũng muốn nói cho toàn thế giới này, quân nhân Hoa Quốc sẽ không cúi đầu tạ tội trước những thứ không bằng heo chó kia!” Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chỉ tay vào bia anh hùng trong tay Ono Kazuo.“Anh Tiêu, anh đừng hiểu lầm, tôi… chẳng qua tôi chỉ…”

Chương 3452