Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3460
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Nóng giận cũng không giải quyết được vấn đề. Hoa Quốc chúng tôi có một câu nói: thấy mầm biết cây!” Giọng nói vừa dứt, Tiêu Chính Văn đã bước lên trước, lao thẳng đến giết Mokita! Mokita giữ một tay lên hai con dao ở thắt lưng, khẽ gật đầu với một thanh niên bên cạnh. Thanh niên kia rút dao ra trước, chém một nhát dao hướng thẳng đến giữa lưng Tiêu Chính Văn! “Đến đúng lúc lắm!” Tiêu Chính Văn quát nhẹ một tiếng, sau đó quay người và đánh ra một đòn quyền cước quân đội. “Hừ, cậu Tiêu, cậu cũng quá coi thường nước Vy Hào chúng tôi rồi! Cậu thực sự nghĩ rằng có thể sử dụng quyền cước quân đội của Hoa Quốc để càn quét Vy Hào chúng tôi ư?” “Thế giới rộng lớn, lẽ nào Tiêu Chính Văn cậu có thể nhìn thấu!” Mokita nói một cách đầy kiên cường bất khuất. Mặc dù ông ta chỉ là Nhân Vương cấp năm nhưng hoàn toàn khác với những người cảnh giới Nhân Vương cấp năm khác, ông ta đã ẩn náu ở ngoài vùng lãnh thổ hàng ngàn năm, căn cơ và thực lực hoàn toàn không phải những người mà cảnh giới Nhân Vương cấp năm có thể so sánh được! Ngay cả khi đối mặt với các cao thủ Nhân Vương cấp bảy, thậm chí là cấp tám cũng đều có thể chiến đấu! Vừa dứt lời, Mokita cũng rút dao trong tay, hợp lực cùng người thanh niên kia tấn công Tiêu Chính Văn! “Các người thật không biết xấu hổ!”, Thành Kế Hào nhìn thấy Mokita và một cao thủ Nhân Vương cấp bốn khác liên thủ bao vây Tiêu Chính Văn, lập tức đập bàn đứng phắt dậy! “Không được qua đây!” Nhìn thấy Thành Kế Hào cùng Trương Lăng Phong tiến lên một bước, chuẩn bị tham chiến, Tiêu Chính Văn lập tức bảo họ dừng lại. “Anh Tiêu, bọn họ…” Mặc dù cảnh giới của Thành Kế Hào và Trương Lăng Phong thấp hơn so với Mokita, nhưng vào thời khắc sinh tử của Tiêu Chính Văn, bọn họ cũng không quan tâm nhiều, không ngờ rằng, Tiêu Chính Văn lại ngăn cản bọn họ. “Một mình tôi là đủ rồi!” Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói. Nghe thấy lời này, trên mặt Mokita lộ ra một nụ cười nham hiểm khó đoán! Tiêu Chính Văn càng khinh suất, trong lòng ông ta lại càng vui vẻ! Nếu không, muốn giết Tiêu Chính Văn để chấn hưng Vy Hào, thực sự phải tốn rất nhiều công sức, nếu Tiêu Chính Văn đã muốn chết, vậy đừng trách ông ta thủ đoạn độc ác! Một lão quái vật đã sống mấy ngàn năm như ông ta, thể diện và nhân nghĩa đạo đức đều không bằng cái rắm, chỉ cần có thể dồn đối phương vào chỗ chết thì thủ đoạn bỉ ổi cũng có sao! Lịch sử được viết bởi những người chiến thắng!Ngay cả khi không thể giết chết Tiêu Chính Văn, chỉ cần đánh bại anh thôi cũng sẽ kéo Hoa Quốc từ trên đỉnh thế giới xuống vực!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Nóng giận cũng không giải quyết được vấn đề. Hoa Quốc chúng tôi có một câu nói: thấy mầm biết cây!” Giọng nói vừa dứt, Tiêu Chính Văn đã bước lên trước, lao thẳng đến giết Mokita! Mokita giữ một tay lên hai con dao ở thắt lưng, khẽ gật đầu với một thanh niên bên cạnh. Thanh niên kia rút dao ra trước, chém một nhát dao hướng thẳng đến giữa lưng Tiêu Chính Văn! “Đến đúng lúc lắm!” Tiêu Chính Văn quát nhẹ một tiếng, sau đó quay người và đánh ra một đòn quyền cước quân đội. “Hừ, cậu Tiêu, cậu cũng quá coi thường nước Vy Hào chúng tôi rồi! Cậu thực sự nghĩ rằng có thể sử dụng quyền cước quân đội của Hoa Quốc để càn quét Vy Hào chúng tôi ư?” “Thế giới rộng lớn, lẽ nào Tiêu Chính Văn cậu có thể nhìn thấu!” Mokita nói một cách đầy kiên cường bất khuất. Mặc dù ông ta chỉ là Nhân Vương cấp năm nhưng hoàn toàn khác với những người cảnh giới Nhân Vương cấp năm khác, ông ta đã ẩn náu ở ngoài vùng lãnh thổ hàng ngàn năm, căn cơ và thực lực hoàn toàn không phải những người mà cảnh giới Nhân Vương cấp năm có thể so sánh được! Ngay cả khi đối mặt với các cao thủ Nhân Vương cấp bảy, thậm chí là cấp tám cũng đều có thể chiến đấu! Vừa dứt lời, Mokita cũng rút dao trong tay, hợp lực cùng người thanh niên kia tấn công Tiêu Chính Văn! “Các người thật không biết xấu hổ!”, Thành Kế Hào nhìn thấy Mokita và một cao thủ Nhân Vương cấp bốn khác liên thủ bao vây Tiêu Chính Văn, lập tức đập bàn đứng phắt dậy! “Không được qua đây!” Nhìn thấy Thành Kế Hào cùng Trương Lăng Phong tiến lên một bước, chuẩn bị tham chiến, Tiêu Chính Văn lập tức bảo họ dừng lại. “Anh Tiêu, bọn họ…” Mặc dù cảnh giới của Thành Kế Hào và Trương Lăng Phong thấp hơn so với Mokita, nhưng vào thời khắc sinh tử của Tiêu Chính Văn, bọn họ cũng không quan tâm nhiều, không ngờ rằng, Tiêu Chính Văn lại ngăn cản bọn họ. “Một mình tôi là đủ rồi!” Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói. Nghe thấy lời này, trên mặt Mokita lộ ra một nụ cười nham hiểm khó đoán! Tiêu Chính Văn càng khinh suất, trong lòng ông ta lại càng vui vẻ! Nếu không, muốn giết Tiêu Chính Văn để chấn hưng Vy Hào, thực sự phải tốn rất nhiều công sức, nếu Tiêu Chính Văn đã muốn chết, vậy đừng trách ông ta thủ đoạn độc ác! Một lão quái vật đã sống mấy ngàn năm như ông ta, thể diện và nhân nghĩa đạo đức đều không bằng cái rắm, chỉ cần có thể dồn đối phương vào chỗ chết thì thủ đoạn bỉ ổi cũng có sao! Lịch sử được viết bởi những người chiến thắng!Ngay cả khi không thể giết chết Tiêu Chính Văn, chỉ cần đánh bại anh thôi cũng sẽ kéo Hoa Quốc từ trên đỉnh thế giới xuống vực!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Nóng giận cũng không giải quyết được vấn đề. Hoa Quốc chúng tôi có một câu nói: thấy mầm biết cây!” Giọng nói vừa dứt, Tiêu Chính Văn đã bước lên trước, lao thẳng đến giết Mokita! Mokita giữ một tay lên hai con dao ở thắt lưng, khẽ gật đầu với một thanh niên bên cạnh. Thanh niên kia rút dao ra trước, chém một nhát dao hướng thẳng đến giữa lưng Tiêu Chính Văn! “Đến đúng lúc lắm!” Tiêu Chính Văn quát nhẹ một tiếng, sau đó quay người và đánh ra một đòn quyền cước quân đội. “Hừ, cậu Tiêu, cậu cũng quá coi thường nước Vy Hào chúng tôi rồi! Cậu thực sự nghĩ rằng có thể sử dụng quyền cước quân đội của Hoa Quốc để càn quét Vy Hào chúng tôi ư?” “Thế giới rộng lớn, lẽ nào Tiêu Chính Văn cậu có thể nhìn thấu!” Mokita nói một cách đầy kiên cường bất khuất. Mặc dù ông ta chỉ là Nhân Vương cấp năm nhưng hoàn toàn khác với những người cảnh giới Nhân Vương cấp năm khác, ông ta đã ẩn náu ở ngoài vùng lãnh thổ hàng ngàn năm, căn cơ và thực lực hoàn toàn không phải những người mà cảnh giới Nhân Vương cấp năm có thể so sánh được! Ngay cả khi đối mặt với các cao thủ Nhân Vương cấp bảy, thậm chí là cấp tám cũng đều có thể chiến đấu! Vừa dứt lời, Mokita cũng rút dao trong tay, hợp lực cùng người thanh niên kia tấn công Tiêu Chính Văn! “Các người thật không biết xấu hổ!”, Thành Kế Hào nhìn thấy Mokita và một cao thủ Nhân Vương cấp bốn khác liên thủ bao vây Tiêu Chính Văn, lập tức đập bàn đứng phắt dậy! “Không được qua đây!” Nhìn thấy Thành Kế Hào cùng Trương Lăng Phong tiến lên một bước, chuẩn bị tham chiến, Tiêu Chính Văn lập tức bảo họ dừng lại. “Anh Tiêu, bọn họ…” Mặc dù cảnh giới của Thành Kế Hào và Trương Lăng Phong thấp hơn so với Mokita, nhưng vào thời khắc sinh tử của Tiêu Chính Văn, bọn họ cũng không quan tâm nhiều, không ngờ rằng, Tiêu Chính Văn lại ngăn cản bọn họ. “Một mình tôi là đủ rồi!” Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói. Nghe thấy lời này, trên mặt Mokita lộ ra một nụ cười nham hiểm khó đoán! Tiêu Chính Văn càng khinh suất, trong lòng ông ta lại càng vui vẻ! Nếu không, muốn giết Tiêu Chính Văn để chấn hưng Vy Hào, thực sự phải tốn rất nhiều công sức, nếu Tiêu Chính Văn đã muốn chết, vậy đừng trách ông ta thủ đoạn độc ác! Một lão quái vật đã sống mấy ngàn năm như ông ta, thể diện và nhân nghĩa đạo đức đều không bằng cái rắm, chỉ cần có thể dồn đối phương vào chỗ chết thì thủ đoạn bỉ ổi cũng có sao! Lịch sử được viết bởi những người chiến thắng!Ngay cả khi không thể giết chết Tiêu Chính Văn, chỉ cần đánh bại anh thôi cũng sẽ kéo Hoa Quốc từ trên đỉnh thế giới xuống vực!