Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 3515

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  Cao thủ Thiên Cung Bắc Cực xuất hiện, hàng trăm cây số quanh Thái Sơn bỗng chốc núi lở đất nứt. Cả thành phố Thái Sơn đều rung chuyển, rất nhiều kiến trúc đều sụp xuống. Trên núi Huệ Mi có vô số bóng đen cùng lúc bay ra, cả đầu trời đều bị một lớp màu xám che phủ. Ngay cả người bình thường trong thế tục cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm. == “E là sắp xảy ra chuyện lớn rồi”. Tần Vũ nhìn lên bầu trời lo lắng nói. Thấy nhiều bóng đen đang chạy đến núi Thái Sơn, cao thủ Thiên Cung Bắc Cực cũng lập tức quay lại, lúc này ông cụ Thành đã không còn ôm bất kỳ ảo tưởng nào nữa. “Chết đi”. == Ông ta hét lên rồi lại lao về phía mấy người Tư Mã Tư. Dù có chết thì nhà họ Thành cũng phải kéo theo đám người Tư Mã Tư chết cùng. Thế nên ông cụ Thành cũng không do dự nhiều, khí tức cảnh giới Nhân Hoàng lao thẳng lên trời. Thấy ông cụ Thành tức giận thành thế này, Tư Mã Tư chỉ khinh thường cười mỉa. Khổng Tề Thiên nhìn ông cụ Thành cứ như đang nhìn một tên ngu ngốc. Quảng Lăng Tử thì lại chẳng để tâm mấy đến lời nói của ông cụ Thành. Thấy ông cụ Thành không màng mọi thứ lao về phía ba người, Khổng Tể Thiên giơ cuốn sách cổ trong tay, sau đó ra đòn với ông cụ Thành. “Ông cụ, đừng giãy giụa vô ích nữa, nhà họ Thành các ông xác định chỉ có một con đường chết, nếu tôi là ông thì đã buông tay chịu trói rồi”. Tư Mã Tử cười mỉa, bưng tách ra lên nhấp một hớp. Lúc này ông cụ Thành đã nổi cơn lôi đình, tay cầm thanh kiếm dài đánh mạnh vào Khổng Tề Thiên. “Khổng Tề Thiên, nhà họ Khổng ông cũng xem là gia tộc có danh tiếng, ông… ông thế mà lại làm ra loại chuyện bỉ ổi này”. “Bỉ ổi? Hừ, ông cụ Thành, không biết là do tôi còn trẻ hay ông non khờ, thế giới này chỉ có lợi ích, không màng thủ đoạn, bản lĩnh, lẽ nào ông lại không hiểu đạo lý đơn giản này sao?” Khổng Tề Thiên cười khinh nói. “Hơn nữa, nhà họ Thành các ông là cái thá gì? Cả khu vực ngoài lãnh thổ ai mà không kính nể nhà họ Khổng tôi, chỉ dựa vào ông cũng dám chỉ tay dạy bảo nhà họ Khổng tôi sao?” Khổng Tề Thiên hừ một tiếng nói. Trước tiên không nói danh tiếng ở ngoài lãnh thổ của Khổng Tề Thiên, chỉ riêng tấm thẻ chữ vàng của nhà họ Khổng thôi cũng đã không phải là thứ mà người nhà họ Thành có thể tùy tiện trách mắng. “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Thành các ông cũng không phải là gia tộc có mắt không tròng, ít nhất con bé Thành Hân Nhi đó biết dự đoán trước”.“Nhưng tiếc là đám tầm thường các ông lại không nghe lời khuyên của nó, ha ha ha”.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  Cao thủ Thiên Cung Bắc Cực xuất hiện, hàng trăm cây số quanh Thái Sơn bỗng chốc núi lở đất nứt. Cả thành phố Thái Sơn đều rung chuyển, rất nhiều kiến trúc đều sụp xuống. Trên núi Huệ Mi có vô số bóng đen cùng lúc bay ra, cả đầu trời đều bị một lớp màu xám che phủ. Ngay cả người bình thường trong thế tục cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm. == “E là sắp xảy ra chuyện lớn rồi”. Tần Vũ nhìn lên bầu trời lo lắng nói. Thấy nhiều bóng đen đang chạy đến núi Thái Sơn, cao thủ Thiên Cung Bắc Cực cũng lập tức quay lại, lúc này ông cụ Thành đã không còn ôm bất kỳ ảo tưởng nào nữa. “Chết đi”. == Ông ta hét lên rồi lại lao về phía mấy người Tư Mã Tư. Dù có chết thì nhà họ Thành cũng phải kéo theo đám người Tư Mã Tư chết cùng. Thế nên ông cụ Thành cũng không do dự nhiều, khí tức cảnh giới Nhân Hoàng lao thẳng lên trời. Thấy ông cụ Thành tức giận thành thế này, Tư Mã Tư chỉ khinh thường cười mỉa. Khổng Tề Thiên nhìn ông cụ Thành cứ như đang nhìn một tên ngu ngốc. Quảng Lăng Tử thì lại chẳng để tâm mấy đến lời nói của ông cụ Thành. Thấy ông cụ Thành không màng mọi thứ lao về phía ba người, Khổng Tể Thiên giơ cuốn sách cổ trong tay, sau đó ra đòn với ông cụ Thành. “Ông cụ, đừng giãy giụa vô ích nữa, nhà họ Thành các ông xác định chỉ có một con đường chết, nếu tôi là ông thì đã buông tay chịu trói rồi”. Tư Mã Tử cười mỉa, bưng tách ra lên nhấp một hớp. Lúc này ông cụ Thành đã nổi cơn lôi đình, tay cầm thanh kiếm dài đánh mạnh vào Khổng Tề Thiên. “Khổng Tề Thiên, nhà họ Khổng ông cũng xem là gia tộc có danh tiếng, ông… ông thế mà lại làm ra loại chuyện bỉ ổi này”. “Bỉ ổi? Hừ, ông cụ Thành, không biết là do tôi còn trẻ hay ông non khờ, thế giới này chỉ có lợi ích, không màng thủ đoạn, bản lĩnh, lẽ nào ông lại không hiểu đạo lý đơn giản này sao?” Khổng Tề Thiên cười khinh nói. “Hơn nữa, nhà họ Thành các ông là cái thá gì? Cả khu vực ngoài lãnh thổ ai mà không kính nể nhà họ Khổng tôi, chỉ dựa vào ông cũng dám chỉ tay dạy bảo nhà họ Khổng tôi sao?” Khổng Tề Thiên hừ một tiếng nói. Trước tiên không nói danh tiếng ở ngoài lãnh thổ của Khổng Tề Thiên, chỉ riêng tấm thẻ chữ vàng của nhà họ Khổng thôi cũng đã không phải là thứ mà người nhà họ Thành có thể tùy tiện trách mắng. “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Thành các ông cũng không phải là gia tộc có mắt không tròng, ít nhất con bé Thành Hân Nhi đó biết dự đoán trước”.“Nhưng tiếc là đám tầm thường các ông lại không nghe lời khuyên của nó, ha ha ha”.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  Cao thủ Thiên Cung Bắc Cực xuất hiện, hàng trăm cây số quanh Thái Sơn bỗng chốc núi lở đất nứt. Cả thành phố Thái Sơn đều rung chuyển, rất nhiều kiến trúc đều sụp xuống. Trên núi Huệ Mi có vô số bóng đen cùng lúc bay ra, cả đầu trời đều bị một lớp màu xám che phủ. Ngay cả người bình thường trong thế tục cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm. == “E là sắp xảy ra chuyện lớn rồi”. Tần Vũ nhìn lên bầu trời lo lắng nói. Thấy nhiều bóng đen đang chạy đến núi Thái Sơn, cao thủ Thiên Cung Bắc Cực cũng lập tức quay lại, lúc này ông cụ Thành đã không còn ôm bất kỳ ảo tưởng nào nữa. “Chết đi”. == Ông ta hét lên rồi lại lao về phía mấy người Tư Mã Tư. Dù có chết thì nhà họ Thành cũng phải kéo theo đám người Tư Mã Tư chết cùng. Thế nên ông cụ Thành cũng không do dự nhiều, khí tức cảnh giới Nhân Hoàng lao thẳng lên trời. Thấy ông cụ Thành tức giận thành thế này, Tư Mã Tư chỉ khinh thường cười mỉa. Khổng Tề Thiên nhìn ông cụ Thành cứ như đang nhìn một tên ngu ngốc. Quảng Lăng Tử thì lại chẳng để tâm mấy đến lời nói của ông cụ Thành. Thấy ông cụ Thành không màng mọi thứ lao về phía ba người, Khổng Tể Thiên giơ cuốn sách cổ trong tay, sau đó ra đòn với ông cụ Thành. “Ông cụ, đừng giãy giụa vô ích nữa, nhà họ Thành các ông xác định chỉ có một con đường chết, nếu tôi là ông thì đã buông tay chịu trói rồi”. Tư Mã Tử cười mỉa, bưng tách ra lên nhấp một hớp. Lúc này ông cụ Thành đã nổi cơn lôi đình, tay cầm thanh kiếm dài đánh mạnh vào Khổng Tề Thiên. “Khổng Tề Thiên, nhà họ Khổng ông cũng xem là gia tộc có danh tiếng, ông… ông thế mà lại làm ra loại chuyện bỉ ổi này”. “Bỉ ổi? Hừ, ông cụ Thành, không biết là do tôi còn trẻ hay ông non khờ, thế giới này chỉ có lợi ích, không màng thủ đoạn, bản lĩnh, lẽ nào ông lại không hiểu đạo lý đơn giản này sao?” Khổng Tề Thiên cười khinh nói. “Hơn nữa, nhà họ Thành các ông là cái thá gì? Cả khu vực ngoài lãnh thổ ai mà không kính nể nhà họ Khổng tôi, chỉ dựa vào ông cũng dám chỉ tay dạy bảo nhà họ Khổng tôi sao?” Khổng Tề Thiên hừ một tiếng nói. Trước tiên không nói danh tiếng ở ngoài lãnh thổ của Khổng Tề Thiên, chỉ riêng tấm thẻ chữ vàng của nhà họ Khổng thôi cũng đã không phải là thứ mà người nhà họ Thành có thể tùy tiện trách mắng. “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Thành các ông cũng không phải là gia tộc có mắt không tròng, ít nhất con bé Thành Hân Nhi đó biết dự đoán trước”.“Nhưng tiếc là đám tầm thường các ông lại không nghe lời khuyên của nó, ha ha ha”.

Chương 3515