Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3578
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Có vẻ như còn khó hơn trong tưởng tượng!”, Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày. Nếu không dùng kiếm Tần Vương thì có lẽ sẽ không thể giết chết Tư Mã Lôi. Dù sao những người có mặt ở đây chẳng có ai là tầm thường. Ai cũng là nhân vật lớn, có thân phận đặc biệt. “Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu thật ngông cuồng! Đến lúc này rồi mà còn muốn phản kháng sao?”Khổng Tề Thiên chế nhạo. “Quảng Lăng Tử, Khổng Tề Thiên! Chuyện đã đến lúc này, hai người còn muốn nương tay sao? Giáo Bá Vương và Thượng Cổ Nho Quyển chắc chắn có uy lực mạnh hơn như vậy!” “Nếu các người không cố hết sức lực, nhà họ Tư Mã chúng tôi sẽ rút lui!”, Tư Mã Lôi lạnh lùng uy hiếp. “Hừ, không phải Huệ Mi tôi không muốn giúp mà là nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã các người cũng chưa cố gắng hết sức. Có điều dù là vì Thánh Huyết Đế Tuấn, mọi người cũng nên có chút thành ý chứ nhỉ?” Quảng Lăng Tử siết chặt cây giáo Bá Vương trong tay, hỏi ngược lại. Hắn đã sớm nhận ra ngay cả là Tư Mã Lôi cũng chưa thật sự tấn công Tiêu Chính Văn hết sức. Thật ra trong lòng mọi người đều biết rất rõ, giết Tiêu Chính Văn chỉ là bước đầu tiên. Chỉ cần Tiêu Chính Văn chết, liên minh giữa họ cũng chính thức chấm dứt. Sau đó chính là trận tàn sát lẫn nhau của họ. Thế nên mọi người đều đang âm thầm tính toán lên kế hoạch, cho dù bên nào ra sức đánh đuổi Tiêu Chính Văn đều sẽ bị tiêu hao, đến lúc đó những người khác có thể ngư ông đắc lợi, chiếm được ưu thế. “Nói thật nhé, danh tiếng chẳng là gì với chúng tôi cả, nhưng để một mình Tiêu Chính Văn đánh với ba người bọn tôi, hai người không thấy mất sạch thể diện sao?” Khổng Tề Thiên cười mỉa, đáp trả. “Vậy được, bắt đầu từ bây giờ, đừng ai nghĩ nương tay, trước tiên cứ giết hắn rồi hẵng tính”. Vừa dứt lời, khí tức quanh người Quảng Lăng Tử bỗng thay đổi, một luồng khí tức thuộc cảnh giới Nhân Hoàng bỗng bùng phát. Lúc này Quảng Lăng Tử đã có sự khác biệt với trước đó rồi, cây giáo Bá Vương trong tay lóe lên ánh sáng màu bạc, còn bản thân hắn lại như Bá Vương, chỉ bằng uy lực của một mình hắn đã có thể đe dọa cả một phương trời. Lúc này cây giáo Bá Vương trong tay phát ra tiếng kêu như một con thú dữ đã bật vô âm tín hàng chục ngàn năm đang phát ra tiếng gầm gừ. Chỉ luồng khí tức này cũng đã che lấp, áp chế mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng như mấy người Triệu Kế Hồng. Phải biết rằng, hắn chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm thôi.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Có vẻ như còn khó hơn trong tưởng tượng!”, Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày. Nếu không dùng kiếm Tần Vương thì có lẽ sẽ không thể giết chết Tư Mã Lôi. Dù sao những người có mặt ở đây chẳng có ai là tầm thường. Ai cũng là nhân vật lớn, có thân phận đặc biệt. “Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu thật ngông cuồng! Đến lúc này rồi mà còn muốn phản kháng sao?”Khổng Tề Thiên chế nhạo. “Quảng Lăng Tử, Khổng Tề Thiên! Chuyện đã đến lúc này, hai người còn muốn nương tay sao? Giáo Bá Vương và Thượng Cổ Nho Quyển chắc chắn có uy lực mạnh hơn như vậy!” “Nếu các người không cố hết sức lực, nhà họ Tư Mã chúng tôi sẽ rút lui!”, Tư Mã Lôi lạnh lùng uy hiếp. “Hừ, không phải Huệ Mi tôi không muốn giúp mà là nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã các người cũng chưa cố gắng hết sức. Có điều dù là vì Thánh Huyết Đế Tuấn, mọi người cũng nên có chút thành ý chứ nhỉ?” Quảng Lăng Tử siết chặt cây giáo Bá Vương trong tay, hỏi ngược lại. Hắn đã sớm nhận ra ngay cả là Tư Mã Lôi cũng chưa thật sự tấn công Tiêu Chính Văn hết sức. Thật ra trong lòng mọi người đều biết rất rõ, giết Tiêu Chính Văn chỉ là bước đầu tiên. Chỉ cần Tiêu Chính Văn chết, liên minh giữa họ cũng chính thức chấm dứt. Sau đó chính là trận tàn sát lẫn nhau của họ. Thế nên mọi người đều đang âm thầm tính toán lên kế hoạch, cho dù bên nào ra sức đánh đuổi Tiêu Chính Văn đều sẽ bị tiêu hao, đến lúc đó những người khác có thể ngư ông đắc lợi, chiếm được ưu thế. “Nói thật nhé, danh tiếng chẳng là gì với chúng tôi cả, nhưng để một mình Tiêu Chính Văn đánh với ba người bọn tôi, hai người không thấy mất sạch thể diện sao?” Khổng Tề Thiên cười mỉa, đáp trả. “Vậy được, bắt đầu từ bây giờ, đừng ai nghĩ nương tay, trước tiên cứ giết hắn rồi hẵng tính”. Vừa dứt lời, khí tức quanh người Quảng Lăng Tử bỗng thay đổi, một luồng khí tức thuộc cảnh giới Nhân Hoàng bỗng bùng phát. Lúc này Quảng Lăng Tử đã có sự khác biệt với trước đó rồi, cây giáo Bá Vương trong tay lóe lên ánh sáng màu bạc, còn bản thân hắn lại như Bá Vương, chỉ bằng uy lực của một mình hắn đã có thể đe dọa cả một phương trời. Lúc này cây giáo Bá Vương trong tay phát ra tiếng kêu như một con thú dữ đã bật vô âm tín hàng chục ngàn năm đang phát ra tiếng gầm gừ. Chỉ luồng khí tức này cũng đã che lấp, áp chế mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng như mấy người Triệu Kế Hồng. Phải biết rằng, hắn chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm thôi.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Có vẻ như còn khó hơn trong tưởng tượng!”, Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày. Nếu không dùng kiếm Tần Vương thì có lẽ sẽ không thể giết chết Tư Mã Lôi. Dù sao những người có mặt ở đây chẳng có ai là tầm thường. Ai cũng là nhân vật lớn, có thân phận đặc biệt. “Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu thật ngông cuồng! Đến lúc này rồi mà còn muốn phản kháng sao?”Khổng Tề Thiên chế nhạo. “Quảng Lăng Tử, Khổng Tề Thiên! Chuyện đã đến lúc này, hai người còn muốn nương tay sao? Giáo Bá Vương và Thượng Cổ Nho Quyển chắc chắn có uy lực mạnh hơn như vậy!” “Nếu các người không cố hết sức lực, nhà họ Tư Mã chúng tôi sẽ rút lui!”, Tư Mã Lôi lạnh lùng uy hiếp. “Hừ, không phải Huệ Mi tôi không muốn giúp mà là nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã các người cũng chưa cố gắng hết sức. Có điều dù là vì Thánh Huyết Đế Tuấn, mọi người cũng nên có chút thành ý chứ nhỉ?” Quảng Lăng Tử siết chặt cây giáo Bá Vương trong tay, hỏi ngược lại. Hắn đã sớm nhận ra ngay cả là Tư Mã Lôi cũng chưa thật sự tấn công Tiêu Chính Văn hết sức. Thật ra trong lòng mọi người đều biết rất rõ, giết Tiêu Chính Văn chỉ là bước đầu tiên. Chỉ cần Tiêu Chính Văn chết, liên minh giữa họ cũng chính thức chấm dứt. Sau đó chính là trận tàn sát lẫn nhau của họ. Thế nên mọi người đều đang âm thầm tính toán lên kế hoạch, cho dù bên nào ra sức đánh đuổi Tiêu Chính Văn đều sẽ bị tiêu hao, đến lúc đó những người khác có thể ngư ông đắc lợi, chiếm được ưu thế. “Nói thật nhé, danh tiếng chẳng là gì với chúng tôi cả, nhưng để một mình Tiêu Chính Văn đánh với ba người bọn tôi, hai người không thấy mất sạch thể diện sao?” Khổng Tề Thiên cười mỉa, đáp trả. “Vậy được, bắt đầu từ bây giờ, đừng ai nghĩ nương tay, trước tiên cứ giết hắn rồi hẵng tính”. Vừa dứt lời, khí tức quanh người Quảng Lăng Tử bỗng thay đổi, một luồng khí tức thuộc cảnh giới Nhân Hoàng bỗng bùng phát. Lúc này Quảng Lăng Tử đã có sự khác biệt với trước đó rồi, cây giáo Bá Vương trong tay lóe lên ánh sáng màu bạc, còn bản thân hắn lại như Bá Vương, chỉ bằng uy lực của một mình hắn đã có thể đe dọa cả một phương trời. Lúc này cây giáo Bá Vương trong tay phát ra tiếng kêu như một con thú dữ đã bật vô âm tín hàng chục ngàn năm đang phát ra tiếng gầm gừ. Chỉ luồng khí tức này cũng đã che lấp, áp chế mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng như mấy người Triệu Kế Hồng. Phải biết rằng, hắn chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm thôi.