Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3655
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 3655 “Đúng là không biết xấu hổ”. Thấy cảnh tượng này, bên dưới lớn tiếng mắng, Lương Cảnh Long lướt nhìn đám người đều lộ vẻ không cam lòng nói: “Tôi tự nhận không phải là đối thủ của anh Lữ, để không bị thương nặng, nhận thua có gì sai sao?” “Mọi người ai không phục thì có thể bước lên đây đánh”. Nói rồi Lương Cảnh Long phất tay áo, cất bước quay về vị trí khán đài như thể chưa có gì xảy ra, đoan chính ngồi xuống. Việc đã đến nước này, dĩ nhiên người nhà họ Võ đều nhìn thấy hết, rõ ràng đối phương đến là nhằm vào nhà họ Võ, hơn nữa chỉ cần người nhà họ Võ bước lên võ đài, chắc chắn sẽ không may mắn như Lương Cảnh Long. “Rõ ràng họ nhằm vào nhà họ Võ chúng ta, chúng ta phải làm sao đây?”, Võ Tinh Nhi cắn môi quay sang nhìn Võ Thiên Nghiệp. Lúc này Võ Thiên Nghiệp cũng sầm mặt, lạnh lùng nhìn Lữ Đồng Quang trên võ đài. Nhà họ Võ sẽ không tránh được trận đấu này, chỉ đành cố chấp bước lên võ đài, nhưng bất kể là Võ Học Tư hay Võ Tinh Nhi đều là miếng thịt trên người Võ Thiên Nghiệp. “Cùng lắm thì bố quyết đấu một trận với hắn”, Võ Thiên Nghiệp siết chặt nắm đấm trầm giọng nói. “Bố, cuộc thi có quy định chỉ có thế hệ trẻ mới có thể bước lên võ đài, nếu nhà họ Võ chúng ta phá vỡ quy tắc, ngược lại đang trúng kế đám người Lương Cảnh Long”. “Con cũng là đàn ông của nhà họ Võ, theo lý nên đương đầu vì nhà họ Võ, lát nữa con sẽ đánh với hắn”, Võ Học Tư kiên định nói. Đúng lúc này, MC lại cầm danh sách lên lần nữa, lớn giọng đọc: “Tiếp theo là nhà họ Võ”. MC vừa dứt lời, mọi người đều nhìn sang phía nhà họ Võ. “Tôi hiểu rồi, Bích Hà Cung đang nhằm vào nhà họ Võ”. “Chỉ cần người nhà họ Võ bước lên võ đài, chắc chắn sẽ không còn đường lui”. “Xem ra nhà họ Võ vẫn đi sai một nước cờ, chiêu mượn dao giết người này của Bích Hà Cung đúng là cao siêu”. Người ở bên dưới đều nhỏ giọng bàn tán. Lương Cảnh Long ở trên khán đài đắc ý nhìn Võ Học Tư, thấy anh ta bước lên võ đài, Lương Cảnh Long còn cố ý đứng dậy lớn giọng nói: “Dù sao nhà họ Võ cũng là hoàng tộc, sẽ không chưa đánh mà đã nhận thua giống tôi đấy chứ?” “Nếu bị nhánh chính nhà họ Võ biết được, con cháu nhà họ Võ sợ chết mà không đánh, không biết sẽ thế nào nhỉ?” Giọng hắn rất lớn, ngay cả người bên dưới võ đài đều có thể nghe rõ mồn một. Võ Học Tư lạnh lùng trợn mắt nhìn Lương Cảnh Long nghiến răng nói: “Lương Cảnh Long, tên tiểu nhân hèn hạ nhà mày”. Tức giận mắng một câu, Võ Học Tư lại hít sâu một hơi, nhấc chân bước lên võ đài.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 3655 “Đúng là không biết xấu hổ”. Thấy cảnh tượng này, bên dưới lớn tiếng mắng, Lương Cảnh Long lướt nhìn đám người đều lộ vẻ không cam lòng nói: “Tôi tự nhận không phải là đối thủ của anh Lữ, để không bị thương nặng, nhận thua có gì sai sao?” “Mọi người ai không phục thì có thể bước lên đây đánh”. Nói rồi Lương Cảnh Long phất tay áo, cất bước quay về vị trí khán đài như thể chưa có gì xảy ra, đoan chính ngồi xuống. Việc đã đến nước này, dĩ nhiên người nhà họ Võ đều nhìn thấy hết, rõ ràng đối phương đến là nhằm vào nhà họ Võ, hơn nữa chỉ cần người nhà họ Võ bước lên võ đài, chắc chắn sẽ không may mắn như Lương Cảnh Long. “Rõ ràng họ nhằm vào nhà họ Võ chúng ta, chúng ta phải làm sao đây?”, Võ Tinh Nhi cắn môi quay sang nhìn Võ Thiên Nghiệp. Lúc này Võ Thiên Nghiệp cũng sầm mặt, lạnh lùng nhìn Lữ Đồng Quang trên võ đài. Nhà họ Võ sẽ không tránh được trận đấu này, chỉ đành cố chấp bước lên võ đài, nhưng bất kể là Võ Học Tư hay Võ Tinh Nhi đều là miếng thịt trên người Võ Thiên Nghiệp. “Cùng lắm thì bố quyết đấu một trận với hắn”, Võ Thiên Nghiệp siết chặt nắm đấm trầm giọng nói. “Bố, cuộc thi có quy định chỉ có thế hệ trẻ mới có thể bước lên võ đài, nếu nhà họ Võ chúng ta phá vỡ quy tắc, ngược lại đang trúng kế đám người Lương Cảnh Long”. “Con cũng là đàn ông của nhà họ Võ, theo lý nên đương đầu vì nhà họ Võ, lát nữa con sẽ đánh với hắn”, Võ Học Tư kiên định nói. Đúng lúc này, MC lại cầm danh sách lên lần nữa, lớn giọng đọc: “Tiếp theo là nhà họ Võ”. MC vừa dứt lời, mọi người đều nhìn sang phía nhà họ Võ. “Tôi hiểu rồi, Bích Hà Cung đang nhằm vào nhà họ Võ”. “Chỉ cần người nhà họ Võ bước lên võ đài, chắc chắn sẽ không còn đường lui”. “Xem ra nhà họ Võ vẫn đi sai một nước cờ, chiêu mượn dao giết người này của Bích Hà Cung đúng là cao siêu”. Người ở bên dưới đều nhỏ giọng bàn tán. Lương Cảnh Long ở trên khán đài đắc ý nhìn Võ Học Tư, thấy anh ta bước lên võ đài, Lương Cảnh Long còn cố ý đứng dậy lớn giọng nói: “Dù sao nhà họ Võ cũng là hoàng tộc, sẽ không chưa đánh mà đã nhận thua giống tôi đấy chứ?” “Nếu bị nhánh chính nhà họ Võ biết được, con cháu nhà họ Võ sợ chết mà không đánh, không biết sẽ thế nào nhỉ?” Giọng hắn rất lớn, ngay cả người bên dưới võ đài đều có thể nghe rõ mồn một. Võ Học Tư lạnh lùng trợn mắt nhìn Lương Cảnh Long nghiến răng nói: “Lương Cảnh Long, tên tiểu nhân hèn hạ nhà mày”. Tức giận mắng một câu, Võ Học Tư lại hít sâu một hơi, nhấc chân bước lên võ đài.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 3655 “Đúng là không biết xấu hổ”. Thấy cảnh tượng này, bên dưới lớn tiếng mắng, Lương Cảnh Long lướt nhìn đám người đều lộ vẻ không cam lòng nói: “Tôi tự nhận không phải là đối thủ của anh Lữ, để không bị thương nặng, nhận thua có gì sai sao?” “Mọi người ai không phục thì có thể bước lên đây đánh”. Nói rồi Lương Cảnh Long phất tay áo, cất bước quay về vị trí khán đài như thể chưa có gì xảy ra, đoan chính ngồi xuống. Việc đã đến nước này, dĩ nhiên người nhà họ Võ đều nhìn thấy hết, rõ ràng đối phương đến là nhằm vào nhà họ Võ, hơn nữa chỉ cần người nhà họ Võ bước lên võ đài, chắc chắn sẽ không may mắn như Lương Cảnh Long. “Rõ ràng họ nhằm vào nhà họ Võ chúng ta, chúng ta phải làm sao đây?”, Võ Tinh Nhi cắn môi quay sang nhìn Võ Thiên Nghiệp. Lúc này Võ Thiên Nghiệp cũng sầm mặt, lạnh lùng nhìn Lữ Đồng Quang trên võ đài. Nhà họ Võ sẽ không tránh được trận đấu này, chỉ đành cố chấp bước lên võ đài, nhưng bất kể là Võ Học Tư hay Võ Tinh Nhi đều là miếng thịt trên người Võ Thiên Nghiệp. “Cùng lắm thì bố quyết đấu một trận với hắn”, Võ Thiên Nghiệp siết chặt nắm đấm trầm giọng nói. “Bố, cuộc thi có quy định chỉ có thế hệ trẻ mới có thể bước lên võ đài, nếu nhà họ Võ chúng ta phá vỡ quy tắc, ngược lại đang trúng kế đám người Lương Cảnh Long”. “Con cũng là đàn ông của nhà họ Võ, theo lý nên đương đầu vì nhà họ Võ, lát nữa con sẽ đánh với hắn”, Võ Học Tư kiên định nói. Đúng lúc này, MC lại cầm danh sách lên lần nữa, lớn giọng đọc: “Tiếp theo là nhà họ Võ”. MC vừa dứt lời, mọi người đều nhìn sang phía nhà họ Võ. “Tôi hiểu rồi, Bích Hà Cung đang nhằm vào nhà họ Võ”. “Chỉ cần người nhà họ Võ bước lên võ đài, chắc chắn sẽ không còn đường lui”. “Xem ra nhà họ Võ vẫn đi sai một nước cờ, chiêu mượn dao giết người này của Bích Hà Cung đúng là cao siêu”. Người ở bên dưới đều nhỏ giọng bàn tán. Lương Cảnh Long ở trên khán đài đắc ý nhìn Võ Học Tư, thấy anh ta bước lên võ đài, Lương Cảnh Long còn cố ý đứng dậy lớn giọng nói: “Dù sao nhà họ Võ cũng là hoàng tộc, sẽ không chưa đánh mà đã nhận thua giống tôi đấy chứ?” “Nếu bị nhánh chính nhà họ Võ biết được, con cháu nhà họ Võ sợ chết mà không đánh, không biết sẽ thế nào nhỉ?” Giọng hắn rất lớn, ngay cả người bên dưới võ đài đều có thể nghe rõ mồn một. Võ Học Tư lạnh lùng trợn mắt nhìn Lương Cảnh Long nghiến răng nói: “Lương Cảnh Long, tên tiểu nhân hèn hạ nhà mày”. Tức giận mắng một câu, Võ Học Tư lại hít sâu một hơi, nhấc chân bước lên võ đài.