Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3683
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Mấy nữ thị vệ vội vàng đuổi theo Bạch Ngọc Trinh. “Cô chủ, làm ơn đi chậm lại! Chờ chúng tôi với..”. Mấy nữ thị vệ vừa đuổi theo vừa hét lớn. Mặc dù Bạch Ngọc Trinh rất có tiếng tăm, nhưng thực lực cũng chỉ là Nhân Hoàng cấp ba mà thôi. Ngộ nhỡ thực sự xảy ra sự cố gì, đừng nói đến trưởng bối nhà họ Bạch, ngay cả cửa của Bạch Thiên Kiệt, mấy người bọn họ cũng không vượt qua nổi! “Các người theo tôi làm gì?”, Bạch Ngọc Trinh cau mày hỏi. “Cô chủ, cậu chủ đã căn dặn, nếu cô gặp chuyện gì thì bọn tôi phải đưa đầu đến gặp cậu ấy!” “Có điều, cô chủ, vì một tên Tiêu Chính Văn, có đáng để cho cô lo lắng như vậy không? Tôi nghĩ nên báo cáo trước với ông chủ, để ông ấy ra mặt sẽ ổn thỏa hơn!” Một nữ nữ thị vệ thận trọng thuyết phục. Dù sao có nhiều thế lực đều đồng thời nhắm mũi dùi vào Tiêu Chính Văn như vậy, ngộ nhỡ hai bên ra tay, Bạch Ngọc Trinh cũng chưa chắc có thể chống đỡ được! “Chờ bố tôi quyết định ư? Hừ, sợ rằng chờ mấy ông già bọn họ thương lượng được kết quả thì Tiêu Chính Văn đã bị những thủ đoạn thâm độc kia sát hại rồi!” “Tôi không muốn bỏ lỡ người chồng như ý này!” Nói đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Ngọc Trinh cũng thoáng ửng hồng. “Á?” Mấy nữ thị vệ đều vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy lời này, họ nhìn Bạch Ngọc Trinh với vẻ không dám tin, nói: “Cô chủ, cô không phải đang nói nhảm đấy chứ?” “Tên Tiêu Chính Văn kia không phải đã có gia đình rồi sao? Hơn nữa, chúng tôi nghe nói, anh ta còn có hai đứa con, với thân phận của cô mà đi gả cho anh ta, chẳng phải là quá..”. “Quá gì?” Bạch Ngọc Trinh trừng mắt nhìn nữ thị vệ, hừ một tiếng: “Các cô thì biết cái gì? Hôn nhân ở giới thế tục có được bao lâu đâu. Cuối cùng chẳng phải Tiêu Chính Văn sẽ trải qua một ngàn năm ở vùng ngoài lãnh thổ sao?” “Người vợ ở giới thế tục kia của anh ấy làm sao có thể ở cùng anh ấy lâu như vậy chứ? Hơn nữa, với dung mạo của tôi, gả cho anh ấy là đã hời cho anh ấy rồi”. Sau khi nói xong, Bạch Ngọc Trinh lại tăng tốc độ, bay về hướng núi Vân Hà như một luồng ánh sáng. Cùng lúc đó, một ánh sáng chói mắt đột nhiên lóe lên trong một thành phố lớn ở phía tây bắc Vinh Thành, một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ bỗng nhiên phát ra! Cũng cùng lúc đó, trong tổng bộ của Hắc Băng Đài ở Long Kinh, Tần Vũ cũng đang vô cùng lo lắng đi tới đi lui. Anh ta hỏi nhân viên bên cạnh: “Tin tức đã chuyển đến vùng ngoài lãnh thổ chưa?” “Báo cáo tổng tư lệnh Tần, tin tức quả thực đã được gửi đi rồi, nhưng về việc vùng ngoài lãnh thổ có thể nhận được hay không thì chúng tôi cũng không dám đảm bảo!”, nhân viên ngập ngừng, nói.Dù gì cũng có cả lớp che chắn, liệu tín hiệu điện từ có thể xuyên qua tấm chắn hay không vẫn là một dấu chấm hỏi!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Mấy nữ thị vệ vội vàng đuổi theo Bạch Ngọc Trinh. “Cô chủ, làm ơn đi chậm lại! Chờ chúng tôi với..”. Mấy nữ thị vệ vừa đuổi theo vừa hét lớn. Mặc dù Bạch Ngọc Trinh rất có tiếng tăm, nhưng thực lực cũng chỉ là Nhân Hoàng cấp ba mà thôi. Ngộ nhỡ thực sự xảy ra sự cố gì, đừng nói đến trưởng bối nhà họ Bạch, ngay cả cửa của Bạch Thiên Kiệt, mấy người bọn họ cũng không vượt qua nổi! “Các người theo tôi làm gì?”, Bạch Ngọc Trinh cau mày hỏi. “Cô chủ, cậu chủ đã căn dặn, nếu cô gặp chuyện gì thì bọn tôi phải đưa đầu đến gặp cậu ấy!” “Có điều, cô chủ, vì một tên Tiêu Chính Văn, có đáng để cho cô lo lắng như vậy không? Tôi nghĩ nên báo cáo trước với ông chủ, để ông ấy ra mặt sẽ ổn thỏa hơn!” Một nữ nữ thị vệ thận trọng thuyết phục. Dù sao có nhiều thế lực đều đồng thời nhắm mũi dùi vào Tiêu Chính Văn như vậy, ngộ nhỡ hai bên ra tay, Bạch Ngọc Trinh cũng chưa chắc có thể chống đỡ được! “Chờ bố tôi quyết định ư? Hừ, sợ rằng chờ mấy ông già bọn họ thương lượng được kết quả thì Tiêu Chính Văn đã bị những thủ đoạn thâm độc kia sát hại rồi!” “Tôi không muốn bỏ lỡ người chồng như ý này!” Nói đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Ngọc Trinh cũng thoáng ửng hồng. “Á?” Mấy nữ thị vệ đều vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy lời này, họ nhìn Bạch Ngọc Trinh với vẻ không dám tin, nói: “Cô chủ, cô không phải đang nói nhảm đấy chứ?” “Tên Tiêu Chính Văn kia không phải đã có gia đình rồi sao? Hơn nữa, chúng tôi nghe nói, anh ta còn có hai đứa con, với thân phận của cô mà đi gả cho anh ta, chẳng phải là quá..”. “Quá gì?” Bạch Ngọc Trinh trừng mắt nhìn nữ thị vệ, hừ một tiếng: “Các cô thì biết cái gì? Hôn nhân ở giới thế tục có được bao lâu đâu. Cuối cùng chẳng phải Tiêu Chính Văn sẽ trải qua một ngàn năm ở vùng ngoài lãnh thổ sao?” “Người vợ ở giới thế tục kia của anh ấy làm sao có thể ở cùng anh ấy lâu như vậy chứ? Hơn nữa, với dung mạo của tôi, gả cho anh ấy là đã hời cho anh ấy rồi”. Sau khi nói xong, Bạch Ngọc Trinh lại tăng tốc độ, bay về hướng núi Vân Hà như một luồng ánh sáng. Cùng lúc đó, một ánh sáng chói mắt đột nhiên lóe lên trong một thành phố lớn ở phía tây bắc Vinh Thành, một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ bỗng nhiên phát ra! Cũng cùng lúc đó, trong tổng bộ của Hắc Băng Đài ở Long Kinh, Tần Vũ cũng đang vô cùng lo lắng đi tới đi lui. Anh ta hỏi nhân viên bên cạnh: “Tin tức đã chuyển đến vùng ngoài lãnh thổ chưa?” “Báo cáo tổng tư lệnh Tần, tin tức quả thực đã được gửi đi rồi, nhưng về việc vùng ngoài lãnh thổ có thể nhận được hay không thì chúng tôi cũng không dám đảm bảo!”, nhân viên ngập ngừng, nói.Dù gì cũng có cả lớp che chắn, liệu tín hiệu điện từ có thể xuyên qua tấm chắn hay không vẫn là một dấu chấm hỏi!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Mấy nữ thị vệ vội vàng đuổi theo Bạch Ngọc Trinh. “Cô chủ, làm ơn đi chậm lại! Chờ chúng tôi với..”. Mấy nữ thị vệ vừa đuổi theo vừa hét lớn. Mặc dù Bạch Ngọc Trinh rất có tiếng tăm, nhưng thực lực cũng chỉ là Nhân Hoàng cấp ba mà thôi. Ngộ nhỡ thực sự xảy ra sự cố gì, đừng nói đến trưởng bối nhà họ Bạch, ngay cả cửa của Bạch Thiên Kiệt, mấy người bọn họ cũng không vượt qua nổi! “Các người theo tôi làm gì?”, Bạch Ngọc Trinh cau mày hỏi. “Cô chủ, cậu chủ đã căn dặn, nếu cô gặp chuyện gì thì bọn tôi phải đưa đầu đến gặp cậu ấy!” “Có điều, cô chủ, vì một tên Tiêu Chính Văn, có đáng để cho cô lo lắng như vậy không? Tôi nghĩ nên báo cáo trước với ông chủ, để ông ấy ra mặt sẽ ổn thỏa hơn!” Một nữ nữ thị vệ thận trọng thuyết phục. Dù sao có nhiều thế lực đều đồng thời nhắm mũi dùi vào Tiêu Chính Văn như vậy, ngộ nhỡ hai bên ra tay, Bạch Ngọc Trinh cũng chưa chắc có thể chống đỡ được! “Chờ bố tôi quyết định ư? Hừ, sợ rằng chờ mấy ông già bọn họ thương lượng được kết quả thì Tiêu Chính Văn đã bị những thủ đoạn thâm độc kia sát hại rồi!” “Tôi không muốn bỏ lỡ người chồng như ý này!” Nói đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Ngọc Trinh cũng thoáng ửng hồng. “Á?” Mấy nữ thị vệ đều vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy lời này, họ nhìn Bạch Ngọc Trinh với vẻ không dám tin, nói: “Cô chủ, cô không phải đang nói nhảm đấy chứ?” “Tên Tiêu Chính Văn kia không phải đã có gia đình rồi sao? Hơn nữa, chúng tôi nghe nói, anh ta còn có hai đứa con, với thân phận của cô mà đi gả cho anh ta, chẳng phải là quá..”. “Quá gì?” Bạch Ngọc Trinh trừng mắt nhìn nữ thị vệ, hừ một tiếng: “Các cô thì biết cái gì? Hôn nhân ở giới thế tục có được bao lâu đâu. Cuối cùng chẳng phải Tiêu Chính Văn sẽ trải qua một ngàn năm ở vùng ngoài lãnh thổ sao?” “Người vợ ở giới thế tục kia của anh ấy làm sao có thể ở cùng anh ấy lâu như vậy chứ? Hơn nữa, với dung mạo của tôi, gả cho anh ấy là đã hời cho anh ấy rồi”. Sau khi nói xong, Bạch Ngọc Trinh lại tăng tốc độ, bay về hướng núi Vân Hà như một luồng ánh sáng. Cùng lúc đó, một ánh sáng chói mắt đột nhiên lóe lên trong một thành phố lớn ở phía tây bắc Vinh Thành, một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ bỗng nhiên phát ra! Cũng cùng lúc đó, trong tổng bộ của Hắc Băng Đài ở Long Kinh, Tần Vũ cũng đang vô cùng lo lắng đi tới đi lui. Anh ta hỏi nhân viên bên cạnh: “Tin tức đã chuyển đến vùng ngoài lãnh thổ chưa?” “Báo cáo tổng tư lệnh Tần, tin tức quả thực đã được gửi đi rồi, nhưng về việc vùng ngoài lãnh thổ có thể nhận được hay không thì chúng tôi cũng không dám đảm bảo!”, nhân viên ngập ngừng, nói.Dù gì cũng có cả lớp che chắn, liệu tín hiệu điện từ có thể xuyên qua tấm chắn hay không vẫn là một dấu chấm hỏi!