Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 3691

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Nhưng với thực lực của nhà họ Bạch cũng chỉ có thể liên hệ được với thế hệ sau này của nhà họ Đổng, họ sẽ đưa anh Tiêu ra ngoài, tuy nhiên đối phương cũng sẽ đưa ra điều kiện tương ứng”. Ý của Bạch Ngọc Trinh là nhà họ Bạch họ cũng không có thể diện như thế, dù cô ta muốn đưa Tiêu Chính Văn rời khỏi ngoài lãnh thổ cũng phải tốn khá nhiều công sức.Còn sử dụng quyền lực thì càng không thể được. Thế lực của nhà họ Đổng ở ngoài lãnh thổ không thua gì hoàng tộc bình thường, nhất là nhà họ Đổng còn có một người giống Hạng Vương là Lữ Bố trấn giữ. Thế nên thân phận của nhà họ Đổng ngoài lãnh thổ cũng cực kỳ đặc biệt. Dù sao Hạng Vương cũng đã chết, còn Lữ Bố vẫn thấy ở đó, thực lực của Lữ Bố đến Bạch Thiên Kiệt cũng cảm thấy không bằng, trừ khi ông tổ nhà họ Bạch – Bạch Khởi tự mình ra tay mới có thể đánh bại được đối phương. Nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc phải trở mặt với đối phương, càng không thể đắc tội với gia tộc lớn có thực lực như nhà họ Đổng. Cùng lúc đó ở phía Tây Bắc một thành phố hướng Đông Bắc Vinh Thành, trong một trang viên có diện tích vài ngàn hecta, một ông lão đoan chính ngồi trong mái đình thưởng thức trà. Ông lão từ xa đã nhìn thấy Bạch Ngọc Trinh và Tiêu Chính Văn, khóe môi nhếch lên nụ cười thú vị: “Có người đến, chuẩn bị mọi người tiếp đãi khách quý”. Ông ta vừa dứt lời, vài người giúp việc mặc đồ đen cung kính đi ra khỏi đình. Không lâu sau, Tiêu Chính Văn và Bạch Ngọc Trinh đều đáp xuống cách mái đình không xa. “Ông Đổng”. Bạch Ngọc Trinh bước đến trước chắp tay với ông lão. Đừng thấy chỉ chào đơn giản mà lầm, với thân phận của Bạch Ngọc Trinh có lúc nào chủ động chào người khác đâu. Chỉ riêng điều này cũng có thể thấy thân phận của ông lão không tầm thường. “Cô Bạch, đã lâu không gặp, mời ngồi”. Từ đầu đến giờ ông lão không thèm nhấc mông lên, chỉ tiện tay chỉ vào ghế đá đối diện mình. “Cảm ơn!” Bạch Ngọc Trinh gật đầu vừa đi về phía mái đình vừa nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Chính Văn: “Người này tên là Đổng Thừa, nghe nói ông ta là con riêng của nhà họ Đổng”.“Năm đó, Lữ Bố bị đánh và bị bắt, tính mạng ông ta cận kề với cái chết, chính người này đã dẫn dắt gia binh của nhà họ Đổng chạy đến doanh trại cứu Lữ Bố ra.“Dù là năm đó, đám người Trương Liêu cũng không còn sức đánh trả trước mặt ông ta, chỉ chỉ là từ sau trận chiến đó bị thương không chữa, thế nên cảnh giới mới trì trệ không tiến bộ”.Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn ông lão, gật đầu.Lúc này Đổng Thừa cũng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn, bốn mắt nhìn nhau, Đổng Thừa nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì cậu chính là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn đến từ thế tục phải không?”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Nhưng với thực lực của nhà họ Bạch cũng chỉ có thể liên hệ được với thế hệ sau này của nhà họ Đổng, họ sẽ đưa anh Tiêu ra ngoài, tuy nhiên đối phương cũng sẽ đưa ra điều kiện tương ứng”. Ý của Bạch Ngọc Trinh là nhà họ Bạch họ cũng không có thể diện như thế, dù cô ta muốn đưa Tiêu Chính Văn rời khỏi ngoài lãnh thổ cũng phải tốn khá nhiều công sức.Còn sử dụng quyền lực thì càng không thể được. Thế lực của nhà họ Đổng ở ngoài lãnh thổ không thua gì hoàng tộc bình thường, nhất là nhà họ Đổng còn có một người giống Hạng Vương là Lữ Bố trấn giữ. Thế nên thân phận của nhà họ Đổng ngoài lãnh thổ cũng cực kỳ đặc biệt. Dù sao Hạng Vương cũng đã chết, còn Lữ Bố vẫn thấy ở đó, thực lực của Lữ Bố đến Bạch Thiên Kiệt cũng cảm thấy không bằng, trừ khi ông tổ nhà họ Bạch – Bạch Khởi tự mình ra tay mới có thể đánh bại được đối phương. Nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc phải trở mặt với đối phương, càng không thể đắc tội với gia tộc lớn có thực lực như nhà họ Đổng. Cùng lúc đó ở phía Tây Bắc một thành phố hướng Đông Bắc Vinh Thành, trong một trang viên có diện tích vài ngàn hecta, một ông lão đoan chính ngồi trong mái đình thưởng thức trà. Ông lão từ xa đã nhìn thấy Bạch Ngọc Trinh và Tiêu Chính Văn, khóe môi nhếch lên nụ cười thú vị: “Có người đến, chuẩn bị mọi người tiếp đãi khách quý”. Ông ta vừa dứt lời, vài người giúp việc mặc đồ đen cung kính đi ra khỏi đình. Không lâu sau, Tiêu Chính Văn và Bạch Ngọc Trinh đều đáp xuống cách mái đình không xa. “Ông Đổng”. Bạch Ngọc Trinh bước đến trước chắp tay với ông lão. Đừng thấy chỉ chào đơn giản mà lầm, với thân phận của Bạch Ngọc Trinh có lúc nào chủ động chào người khác đâu. Chỉ riêng điều này cũng có thể thấy thân phận của ông lão không tầm thường. “Cô Bạch, đã lâu không gặp, mời ngồi”. Từ đầu đến giờ ông lão không thèm nhấc mông lên, chỉ tiện tay chỉ vào ghế đá đối diện mình. “Cảm ơn!” Bạch Ngọc Trinh gật đầu vừa đi về phía mái đình vừa nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Chính Văn: “Người này tên là Đổng Thừa, nghe nói ông ta là con riêng của nhà họ Đổng”.“Năm đó, Lữ Bố bị đánh và bị bắt, tính mạng ông ta cận kề với cái chết, chính người này đã dẫn dắt gia binh của nhà họ Đổng chạy đến doanh trại cứu Lữ Bố ra.“Dù là năm đó, đám người Trương Liêu cũng không còn sức đánh trả trước mặt ông ta, chỉ chỉ là từ sau trận chiến đó bị thương không chữa, thế nên cảnh giới mới trì trệ không tiến bộ”.Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn ông lão, gật đầu.Lúc này Đổng Thừa cũng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn, bốn mắt nhìn nhau, Đổng Thừa nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì cậu chính là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn đến từ thế tục phải không?”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Nhưng với thực lực của nhà họ Bạch cũng chỉ có thể liên hệ được với thế hệ sau này của nhà họ Đổng, họ sẽ đưa anh Tiêu ra ngoài, tuy nhiên đối phương cũng sẽ đưa ra điều kiện tương ứng”. Ý của Bạch Ngọc Trinh là nhà họ Bạch họ cũng không có thể diện như thế, dù cô ta muốn đưa Tiêu Chính Văn rời khỏi ngoài lãnh thổ cũng phải tốn khá nhiều công sức.Còn sử dụng quyền lực thì càng không thể được. Thế lực của nhà họ Đổng ở ngoài lãnh thổ không thua gì hoàng tộc bình thường, nhất là nhà họ Đổng còn có một người giống Hạng Vương là Lữ Bố trấn giữ. Thế nên thân phận của nhà họ Đổng ngoài lãnh thổ cũng cực kỳ đặc biệt. Dù sao Hạng Vương cũng đã chết, còn Lữ Bố vẫn thấy ở đó, thực lực của Lữ Bố đến Bạch Thiên Kiệt cũng cảm thấy không bằng, trừ khi ông tổ nhà họ Bạch – Bạch Khởi tự mình ra tay mới có thể đánh bại được đối phương. Nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc phải trở mặt với đối phương, càng không thể đắc tội với gia tộc lớn có thực lực như nhà họ Đổng. Cùng lúc đó ở phía Tây Bắc một thành phố hướng Đông Bắc Vinh Thành, trong một trang viên có diện tích vài ngàn hecta, một ông lão đoan chính ngồi trong mái đình thưởng thức trà. Ông lão từ xa đã nhìn thấy Bạch Ngọc Trinh và Tiêu Chính Văn, khóe môi nhếch lên nụ cười thú vị: “Có người đến, chuẩn bị mọi người tiếp đãi khách quý”. Ông ta vừa dứt lời, vài người giúp việc mặc đồ đen cung kính đi ra khỏi đình. Không lâu sau, Tiêu Chính Văn và Bạch Ngọc Trinh đều đáp xuống cách mái đình không xa. “Ông Đổng”. Bạch Ngọc Trinh bước đến trước chắp tay với ông lão. Đừng thấy chỉ chào đơn giản mà lầm, với thân phận của Bạch Ngọc Trinh có lúc nào chủ động chào người khác đâu. Chỉ riêng điều này cũng có thể thấy thân phận của ông lão không tầm thường. “Cô Bạch, đã lâu không gặp, mời ngồi”. Từ đầu đến giờ ông lão không thèm nhấc mông lên, chỉ tiện tay chỉ vào ghế đá đối diện mình. “Cảm ơn!” Bạch Ngọc Trinh gật đầu vừa đi về phía mái đình vừa nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Chính Văn: “Người này tên là Đổng Thừa, nghe nói ông ta là con riêng của nhà họ Đổng”.“Năm đó, Lữ Bố bị đánh và bị bắt, tính mạng ông ta cận kề với cái chết, chính người này đã dẫn dắt gia binh của nhà họ Đổng chạy đến doanh trại cứu Lữ Bố ra.“Dù là năm đó, đám người Trương Liêu cũng không còn sức đánh trả trước mặt ông ta, chỉ chỉ là từ sau trận chiến đó bị thương không chữa, thế nên cảnh giới mới trì trệ không tiến bộ”.Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn ông lão, gật đầu.Lúc này Đổng Thừa cũng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn, bốn mắt nhìn nhau, Đổng Thừa nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì cậu chính là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn đến từ thế tục phải không?”

Chương 3691