Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3703
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 3703 Cùng lúc đó, có hàng chục bóng người từ phía lâu đài Versailles và Giáo Đình bay về phía Hoa Quốc. Phía Phi Lục cũng có không ít người để mắt tới Hoa Quốc. Sinh khí tụ xung quanh Tiêu Chính Văn ngày càng nhiều, thậm chí còn ngưng tụ thành thực chất. Một làn sương trắng bao phủ quanh Tiêu Chính Văn, ngay cả Bạch Thiên Kiệt và Bạch Ngọc Trinh cũng tiến lại gần Tiêu Chính Văn. Dù sao ở trung tâm sinh khí, hai người bọn họ cũng thu được rất nhiều lợi ích. Nhưng lúc này, cảnh tượng trong bán kính mấy nghìn kilomet giống như địa ngục trần gian, vô số hoa lá, cỏ cây đều khô héo, tất cả động vật trong rừng cũng lần lượt ngã xuống. “Sinh khí đều tụ lại một điểm, điều này…” Bạch Thiên Kiệt khẽ cau mày, dường như cảm thấy hơi kỳ lạ. Bạch Ngọc Trinh cũng nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ nghi hoặc. Lúc này, sinh khí ngày càng thuần khiết, hơn nữa còn hóa thành hạt mưa, rơi xuống. “Hình như có gì đó không ổn! Chúng ta nên ngăn cậu ta lại càng sớm càng tốt!”, một người đàn ông trung niên bên cạnh Đổng Thừa cau mày nói. “Không cần! Cho dù cậu ta hấp thụ hết sinh khí thì cũng đã sao? Chưa đến một tháng thì ở vùng ngoài lãnh thổ vẫn sẽ còn sinh khí!”, Đổng Thừa lắc đầu chế nhạo. “Nhưng…” “Không cần lo, ở vùng ngoài lãnh thổ có rất nhiều sinh khí, ngược lại, nếu chuyện này xảy ra ở giới thế tục thì e rằng sẽ có vô số nơi không người!” “Cấu tạo của vùng ngoài lãnh thổ và giới thế tục không giống nhau, sinh khí ở vùng ngoài lãnh thổ không ngừng sinh ra. Cho dù Tiêu Chính Văn có bản lĩnh đến đâu thì cũng không thể ngăn cản sinh khí ở vùng ngoài lãnh thổ!”, Đổng Thừa tự tin nói. Nghe Đổng Thừa nói vậy, người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, nhưng ông ta luôn cảm thấy ý đồ của Tiêu Chính Văn không hề đơn giản. Lúc này, ở phía tây bắc Hoa Quốc, trong một khu mỏ nhỏ, Lý Uy đang thu thập quặng mới đào được. Anh ta chỉ là một trong vạn nghìn người. Nói theo cách của anh ta, anh chỉ là một người thợ mỏ bình thường, cho dù có chết, cũng chẳng có ai thèm để ý đến. Mặc dù cả Hoa Quốc đang ở trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu cấp độ một, đặc biệt là ở phía tây bắc đã bị quân địch bao vây, nhưng Lý Uy vẫn cố làm thêm giờ để kiếm tiền trợ cấp cho gia đình. Dù sao trong nhà vẫn còn em gái và vợ con cần anh ta nuôi. Là đàn ông thì phải vun vén cho gia đình.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 3703 Cùng lúc đó, có hàng chục bóng người từ phía lâu đài Versailles và Giáo Đình bay về phía Hoa Quốc. Phía Phi Lục cũng có không ít người để mắt tới Hoa Quốc. Sinh khí tụ xung quanh Tiêu Chính Văn ngày càng nhiều, thậm chí còn ngưng tụ thành thực chất. Một làn sương trắng bao phủ quanh Tiêu Chính Văn, ngay cả Bạch Thiên Kiệt và Bạch Ngọc Trinh cũng tiến lại gần Tiêu Chính Văn. Dù sao ở trung tâm sinh khí, hai người bọn họ cũng thu được rất nhiều lợi ích. Nhưng lúc này, cảnh tượng trong bán kính mấy nghìn kilomet giống như địa ngục trần gian, vô số hoa lá, cỏ cây đều khô héo, tất cả động vật trong rừng cũng lần lượt ngã xuống. “Sinh khí đều tụ lại một điểm, điều này…” Bạch Thiên Kiệt khẽ cau mày, dường như cảm thấy hơi kỳ lạ. Bạch Ngọc Trinh cũng nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ nghi hoặc. Lúc này, sinh khí ngày càng thuần khiết, hơn nữa còn hóa thành hạt mưa, rơi xuống. “Hình như có gì đó không ổn! Chúng ta nên ngăn cậu ta lại càng sớm càng tốt!”, một người đàn ông trung niên bên cạnh Đổng Thừa cau mày nói. “Không cần! Cho dù cậu ta hấp thụ hết sinh khí thì cũng đã sao? Chưa đến một tháng thì ở vùng ngoài lãnh thổ vẫn sẽ còn sinh khí!”, Đổng Thừa lắc đầu chế nhạo. “Nhưng…” “Không cần lo, ở vùng ngoài lãnh thổ có rất nhiều sinh khí, ngược lại, nếu chuyện này xảy ra ở giới thế tục thì e rằng sẽ có vô số nơi không người!” “Cấu tạo của vùng ngoài lãnh thổ và giới thế tục không giống nhau, sinh khí ở vùng ngoài lãnh thổ không ngừng sinh ra. Cho dù Tiêu Chính Văn có bản lĩnh đến đâu thì cũng không thể ngăn cản sinh khí ở vùng ngoài lãnh thổ!”, Đổng Thừa tự tin nói. Nghe Đổng Thừa nói vậy, người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, nhưng ông ta luôn cảm thấy ý đồ của Tiêu Chính Văn không hề đơn giản. Lúc này, ở phía tây bắc Hoa Quốc, trong một khu mỏ nhỏ, Lý Uy đang thu thập quặng mới đào được. Anh ta chỉ là một trong vạn nghìn người. Nói theo cách của anh ta, anh chỉ là một người thợ mỏ bình thường, cho dù có chết, cũng chẳng có ai thèm để ý đến. Mặc dù cả Hoa Quốc đang ở trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu cấp độ một, đặc biệt là ở phía tây bắc đã bị quân địch bao vây, nhưng Lý Uy vẫn cố làm thêm giờ để kiếm tiền trợ cấp cho gia đình. Dù sao trong nhà vẫn còn em gái và vợ con cần anh ta nuôi. Là đàn ông thì phải vun vén cho gia đình.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 3703 Cùng lúc đó, có hàng chục bóng người từ phía lâu đài Versailles và Giáo Đình bay về phía Hoa Quốc. Phía Phi Lục cũng có không ít người để mắt tới Hoa Quốc. Sinh khí tụ xung quanh Tiêu Chính Văn ngày càng nhiều, thậm chí còn ngưng tụ thành thực chất. Một làn sương trắng bao phủ quanh Tiêu Chính Văn, ngay cả Bạch Thiên Kiệt và Bạch Ngọc Trinh cũng tiến lại gần Tiêu Chính Văn. Dù sao ở trung tâm sinh khí, hai người bọn họ cũng thu được rất nhiều lợi ích. Nhưng lúc này, cảnh tượng trong bán kính mấy nghìn kilomet giống như địa ngục trần gian, vô số hoa lá, cỏ cây đều khô héo, tất cả động vật trong rừng cũng lần lượt ngã xuống. “Sinh khí đều tụ lại một điểm, điều này…” Bạch Thiên Kiệt khẽ cau mày, dường như cảm thấy hơi kỳ lạ. Bạch Ngọc Trinh cũng nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ nghi hoặc. Lúc này, sinh khí ngày càng thuần khiết, hơn nữa còn hóa thành hạt mưa, rơi xuống. “Hình như có gì đó không ổn! Chúng ta nên ngăn cậu ta lại càng sớm càng tốt!”, một người đàn ông trung niên bên cạnh Đổng Thừa cau mày nói. “Không cần! Cho dù cậu ta hấp thụ hết sinh khí thì cũng đã sao? Chưa đến một tháng thì ở vùng ngoài lãnh thổ vẫn sẽ còn sinh khí!”, Đổng Thừa lắc đầu chế nhạo. “Nhưng…” “Không cần lo, ở vùng ngoài lãnh thổ có rất nhiều sinh khí, ngược lại, nếu chuyện này xảy ra ở giới thế tục thì e rằng sẽ có vô số nơi không người!” “Cấu tạo của vùng ngoài lãnh thổ và giới thế tục không giống nhau, sinh khí ở vùng ngoài lãnh thổ không ngừng sinh ra. Cho dù Tiêu Chính Văn có bản lĩnh đến đâu thì cũng không thể ngăn cản sinh khí ở vùng ngoài lãnh thổ!”, Đổng Thừa tự tin nói. Nghe Đổng Thừa nói vậy, người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, nhưng ông ta luôn cảm thấy ý đồ của Tiêu Chính Văn không hề đơn giản. Lúc này, ở phía tây bắc Hoa Quốc, trong một khu mỏ nhỏ, Lý Uy đang thu thập quặng mới đào được. Anh ta chỉ là một trong vạn nghìn người. Nói theo cách của anh ta, anh chỉ là một người thợ mỏ bình thường, cho dù có chết, cũng chẳng có ai thèm để ý đến. Mặc dù cả Hoa Quốc đang ở trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu cấp độ một, đặc biệt là ở phía tây bắc đã bị quân địch bao vây, nhưng Lý Uy vẫn cố làm thêm giờ để kiếm tiền trợ cấp cho gia đình. Dù sao trong nhà vẫn còn em gái và vợ con cần anh ta nuôi. Là đàn ông thì phải vun vén cho gia đình.